HOÀN KHỐ - Trang 138

“Nhị thái tử thật là đáng thương, hảo hảo đi nghịch thiên làm gì? Bị

phạt đến chỗ này suy ngẫm thì không nói đi, quang tự (quang tự là chữ phát
sáng, là cái chữ “tội” lúc trước íh) trên ngực cũng không biết đau bao
nhiêu.”

“Cũng không phải? Nếu đổi lại là ta, chỉ nghe thôi đã cảm thấy sợ hãi,

làm sao có thể chịu đựng được.”

“Còn bị dùng pháp ấn phong tỏa một nửa tu vi nữa. Thật tiếc cho một

người tốt, ra tay lại hào phóng......”

“......”

Vương trong lúc tĩnh dưỡng không hỏi thế sự, mấy ngày trước nghe

đám tiểu tư nói chuyện phiếm mới biết.

Ma xui quỷ khiến lại nhớ tới hơn mười bình rượu kia, mở nắp đậy lên

còn có một mùi thơm xông vào mũi, Xuân phong tiếu. Là ban đêm mấy
năm trước, có người ôm hắn cứ nhất nhất truy vấn: “Có thích hay không?
Ân? Thích hay là không thích?” Lại là vào mấy năm trước, có người lam y
kim phiến đứng lên ngồi xuống nhe răng cười: “Ngày hôm trước tại hạ
rượu vào lời ra đã thất thố, hôm nay đặc biệt đến bồi tội. Mong rằng Hồ
Vương đại nhân đại lượng, không chấp nhất với tại hạ.”

Bộ tửu khí chế từ hàn ngọc quả nhiên bất phàm, vị ngọt của rượu

mang theo hàn khí từ yết hầu lạnh đến đáy lòng.

Lan Uyên, ngươi luôn như thế, ôn nhu cho ta hi vọng lại ôn nhu gấp

bội cho ta thập phần thất vọng. Nhất thời ngu ngốc thì xem như trời tác
nghiệt, cả đời ngu ngốc chính là Hồ vương Li Thanh y tự mình tác nghiệt.

Hoa nở hoa tàn, khi tuyết đông rét đẫm bay đầy trời, khi mặt trời gay

gắt giữa hè, mỗi một ngày trong lòng đều khắc sâu một chữ, một trăm năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.