HOÀN KHỐ - Trang 144

Li Thanh kinh ngạc nhìn pháp khí trong tay, con ngươi vàng rực lóng

lánh nhìn về phía Lan Uyên.

“Ta biết ngươi tức giận hắn bướng bỉnh, chính là thiên kiếp ngay cả

ngươi cũng chịu không nổi huống chi là hắn? Ngươi ngoài miệng nói muốn
công bằng cho sự tức giận của mọi người, trong lòng làm sao bỏ được. Nếu
hắn có chuyện, ngươi không tránh được phải tự trách, chính là thân thể của
ngươi cũng vừa vặn...... Làm việc vất vả cũng không tốt......” Cúi đầu biện
giải, Lan Uyên không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Li Thanh, “Ta
không có ý gì khác, thật sự! Ta đã nghĩ...... Đã nghĩ...... Chào ngươi một
tiếng, đừng làm khó chính mình......”

Nửa ngày không nghe thấy y trả lời, không khỏi lớn gan liếc lên trên

một cái, trên khuôn mặt nhung nhớ trăm năm thần sắc phức tạp, môi bị cắn
đến chảy máu.

Thở dài một hơi, tay chạm lên môi y: “Đừng cắn, đau. Ta biết ta chọc

giận ngươi chán ghét, ngươi không muốn nói chuyện với ta cũng không
nguyện gặp ta. Ta thật sự không có ý gì khác, ngươi chỉ có một đệ đệ, hắn
dù không tiền đồ nhưng cũng là người thân duy nhất của ngươi, hắn xảy ra
chuyện, ngươi là người đầu tiên đau lòng, ta mới...... Ngươi cũng đừng
trách Mặc Khiếu, là ta buộc hắn bỏ vào trong người Li Lạc. Nếu trước đó
nói với ngươi, ngươi nhất định sẽ không chịu.”

“Ngươi......” Li Thanh mở miệng muốn nói, Lan Uyên vươn tay, trúc

phiến cất trong tay áo liền rơi ra, dừng ở giữa hai người.

Lan Uyên vội xoay người nhặt lên, dùng tay áo cẩn thận lau đi bùn đất

trên thân quạt.

“Ngươi còn giữ.” Trên mặt càng thêm rắc rối phức tạp, Li Thanh khó

khăn mở miệng, trong đôi mắt óng ánh lại chợt nhớ về tình cảnh lúc đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.