“Tất cả chết hết rồi hay sao? Còn không mau thu dọn.” Tân lang thấy
thế liền một bên lôi kéo Lan Uyên về chỗ ngồi, một bên sai mấy tên tiểu tư
vì hai người giải vây.
Ngây ngẩn bị kéo về chỗ ngồi, ngay cả người khác nói cái gì với mình
cũng không nghe thấy.
Ca múa lại tiếp tục, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp y phục trộm
nhìn thân ảnh bạch y kia. Mắt vàng tóc bạc, trên khuôn mặt tuấn lãng vô bi
vô hỉ, không người nào dám đến gần bắt chuyện càng không có người dám
đến kính rượu, giống như vị khán giả hờ hững nằm ngoài tam giới, rõ ràng
gần trong gang tấc, lại lãnh ngạo như ánh trăng phía chân trời xa không thể
với.
Đêm thâm trầm, ngày tốt cảnh đẹp của đôi tân nhân không thể trì
hoãn, mọi người cũng đều thức thời đứng dậy cáo từ.
“Tìm người hộ tống ngươi đi. Buổi tối trời lạnh, pháp ấn trên người
ngươi bị hàn khí sẽ lại đau, đã bị mất một nửa tu vi ngươi cũng đừng cậy
mạnh.”
Phía sau truyền đến thanh âm của Kình Uy, từng câu từng chữ đều lọt
vào tai.
“Không có việc gì, có Ngân Lượng theo đến đây. Ở địa giới của ta ai
dám đến gây chuyện?”
“Thật là, không phải ta nói ngươi, ngày tháng thanh nhàn ngươi không
cần, lại đi nghịch thiên làm gì? Rốt cuộc là vì cái gì? Có thể nào thật đúng
là vì Li Thanh của ngươi?”
Người đang bước đi đột nhiên bất động, Li Thanh xoay người, kia hai
người sóng vai đi tới.