“Lan Uyên.” Li Thanh nãy giờ vẫn không lên tiếng bỗng nhiên nói,
“Đêm nay ngươi ngủ một mình đi.”
Dứt lời phất tay áo bỏ đi.
“A?” Lan Uyên ngây ngẩn cả người, tươi cười còn vương trên mặt.
Mặc Khiếu cùng Kình Uy cười ha ha, vỗ tay chúc mừng: “Ngốc, tin
hay không là một chuyện. Lưu tâm hay không lại là chuyện khác. Ha ha......
Hai ngày sau chúng ta lại đến, nhị thái tử cần làm cho hắn nguôi giận, bằng
không sẽ trở thành trò cười khắp thiên hạ.”
Lan Uyên nói: “Li Thanh, ngươi tin tưởng ta, ta là thật tâm với
ngươi.”
Li Thanh ở bên trong cánh cửa thản nhiên nói: “Ta tin.”
Lan Uyên còn nói: “Li Thanh, ta khi đó hỗn trướng, làm càn. Về sau ta
tuyệt đối sẽ không.”
Li Thanh như trước thản nhiên nói: “Nga.”
Lan Uyên bám vào khe cửa nói: “Li Thanh, cho ta vào phòng đi, bên
ngoài rất lạnh a.”
Li Thanh thổi tắt ánh nến nói: “Không được.”
Lan Uyên vẻ mặt cầu xin nói: “Li Thanh, chuyện của ít nhiều năm
trước, ngươi cần chi để ý?”
Li Thanh vẫn không chú ý đến hắn.
Li Lạc cùng Quản nhi cười lăn lộn trên đất.