HOÀN KHỐ - Trang 48

thấy xấu hổ?” Nguyên Bảo kéo Li Thanh chạy đến thư phòng, miệng rì rầm
lải nhải ào ào, “Ngài cấp tử chúng tiểu nhân! Ngài xuất môn lại không nói
với chúng ta một tiếng nha, như thế nào lại ra ngoài một mình? May người
tới không phải trưởng lão, bằng không, chúng tiểu nhân sẽ bị lột sạch da
mất. Ai vương của ta, cái mạng của chúng tiểu nhân đều nắm trong tay
ngài, ngài cũng đừng không có việc gì làm lại lấy cái mạng chúng nô tài ra
đùa giỡn chứ......”

Li Thanh ngơ ngơ ngác ngác nghe được một nửa, lúc này mới nhớ ra,

hôm qua có người nói muốn tới uống rượu, cự tuyệt, hắn tựa hồ không
nghe, lại còn thật đến đây nữa. Hảo một thiên chi kiêu tử tâm huyết dâng
trào lại tùy hứng......

Liền nghĩ như vậy, Nguyên Bảo nói hắn đi đem ly đến, liền đẩy mạnh

y vào thư phòng.

Lam y nhân đang xem bức tự họa treo trên vách xoay người lại, bốn

mắt nhìn nhau, trong con ngươi mặc lam, tinh mục sáng ngời, sâu thẳm như
cất giấu một hạt ngọc trai, một đường có thể nhìn đến đáy lòng hắn. Nhưng
bất giác lại nhớ đến tên đồ tể khốn khổ chờ thê tử trở về.

Nhất thời mờ mịt, tâm tư phiêu đãng, không kịp nắm lấy thứ gì, thân

thể đã bị ôm lấy. Ôn độ ấm áp từ từ truyền tới, da thịt cách một lớp quần áo
cũng thả lỏng ra.

“Đi đâu vậy? Như thế nào lại lạnh như vậy?” Hắn vội vàng nói. Lo âu

xé rách chiếc mặt nạ thong dong ngày thường, “Ta...... Ta còn nghĩ ngươi
không muốn gặp ta.”

“Không sao.”

Lúc này là cuối hạ đầu thu, ban đêm gió lạnh, y đứng trong gió hơn

nửa đêm lại một đường quay trở về nên không cảm thấy được. Mãi đến tận
lúc này, bị hắn ôm vào trong lòng, tay chân rét cóng mới có chút cảm giác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.