HOAN NGHÊNH ĐẾN NHÀ TRẠCH NAM - Trang 187

Hắn không biết mình đang sợ cái gì, khi thẳng thừng cự tuyệt Cố An,

quan hệ của hai người họ đã thay đổi hẳn, bây giờ xảy ra hiểu lầm, e rằng
quan hệ giữa họ sẽ càng căng thẳng hơn.

Suốt hai năm nay, Cố An không quanh quẩn bên hắn như trước đây

nữa. Hắn từng cảm thấy mất mát, cũng rất bàng hoàng, nhưng hắn không
muốn kéo cậu vào cái vòng luẩn quẩn không lối thoát này. Hắn hiểu rất rõ
gia đình Cố An, hiểu sự cố chấp cổ hủ của cha mẹ cậu, hai người họ sẽ
không đời nào chấp nhận chuyện con trai mình là đồng tính.

Hai người vĩnh viễn không thể quay lại như trước đây, điều này hắn

cũng hiểu. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười thờ ơ hờ hững của Cố An, lòng hắn
khó chịu vô cùng, thế nhưng lại chẳng thể thốt nổi lên lời, bởi lẽ tình cảm
này chôn giấu tại nơi mềm yếu nhất trong tim hắn, một khi đã chạm vào, sẽ
không thể vãn hồi được nữa.

Hắn xuống xe vào tiệm thuốc mua một lọ thuốc trị thương, rồi gấp rút

đi về phía chợ chim. Tới cửa tiệm hoa, hắn lấy di động ra làm gương, chỉnh
lại tóc tai, áo quần, soi lại bản thân, mất một lúc mới từ tốn đi vào tiệm.

Vừa vào, Trần Mặc cười chào Vệ Đinh: "Bạn nhỏ, đang trông hàng

à?"

Vệ Đinh liếc hắn một cái, ngoảnh đầu ngó lơ.

Vô duyên vô cớ bị lạnh nhạt, Trần Mặc có chút kinh ngạc, đảo mắt

một vòng quanh nhà, rồi dừng lại nơi hai kẻ đang ngồi ăn cơm.

Hai người mặt đầy thương tích, vừa gắp thức ăn vừa đấu võ mồm,

đến lúc kích động thì liền dùng đũa thay vũ khí để đánh nhau, cãi vả ỏm tỏi,
thế nhưng trong mắt Trần Mặc, hành động này lại chẳng khác gì việc 'tình
trong như đã mặt ngoài còn e'.

Hắn cẩn thận đánh giá người đang cãi nhau với Cố An, càng nhìn

càng thấy khó chịu. Tên đó đẹp trai hơn hắn, trẻ tuổi hơn hắn, áo quần cũng
là hàng hiệu, chẳng thua kém hắn điểm nào cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.