HOAN NGHÊNH ĐẾN NHÀ TRẠCH NAM - Trang 243

Người kia hỏi: “Có ngon không?”

Cố An bĩu môi: “Dở ẹc.”

Người kia lại hỏi: “Vậy cậu thấy món nào ngon?”

Cố An lại trề môi: “Chẳng món nào ăn được hết.” Đoạn chỉ vào đĩa

rau trên bàn: “Ông anh xem, rau xào mà như luộc vậy, bà chủ keo kiệt thấy
ghê, chẳng có tí dầu nào luôn.”

Khách rướn cổ lên nhìn rồi vội vàng gọi bàn bè đứng dậy, trước khi đi

còn vỗ vai Cố An đầy cảm kích: “Cậu đúng là anh em tốt!”

Chờ họ đi xa, Cố An mới ngước nhìn bà chủ đang trong trạng thái hóa

đá, bĩu môi: “Bà chủ, khách lại tới kìa, mau mau ra đón đi chứ, tôi còn
muốn giới thiệu mấy món đặc sản của tiệm cho người ta đó.”

Bà chủ lập tức đanh mặt, hạ giọng quát: “Nhãi con, mày đừng kiếm

chuyện với bà!”

Cố An cũng không chịu thua, rướn cổ gào lại: “Tôi thích kiếm chuyện

đấy, thì làm sao?!”

“Cút ngay cho bà!” Bà chủ mất kiên nhẫn phất phất tay: “Nhìn mặt

mày đã biết là dạng công tử bột, cả ngày ăn no rửng mỡ, nhàn rỗi sinh sự, đi
kiếm chỗ khác mà chơi, ở đây không chào đón mày.”

“Gì, bà dám mắng người hả?” Cố An nổi đóa.

“Mắng đó thì sao!” Bà chủ cong cớn: “Công tử bột, đồ vô dụng!”

Trần Mặc vốn chỉ muốn làm khán giả xem kịch vui, để mặc Cố An

sinh sự quậy phá, không ngăn cản cũng chẳng trợ giúp. Thế nhưng lúc này,
Cố An bị người ta mắng, hắn lập tức thấy khó chịu vô cùng.

Người của hắn, muốn đánh muốn mắng cũng chỉ có hắn mới được

phép, ai cho người khác cái quyền đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.