HOAN NGHÊNH ĐẾN NHÀ TRẠCH NAM - Trang 266

Phản ứng của cậu khoa trương gấp mấy trăm lần Vệ Đinh, ngã nhào

lên người Trần Mặc, cuộn tròn lại lăn lộn trên đùi đối phương, hệt như
người bị áp bức trong vở hài kịch đang muốn dùng sự đau đớn đầy giả tạo
của mình để khiến tên ác bá phải áy náy.

Tiếc thay Trần Mặc lại chẳng chút phản ứng, đẩy thẳng cậu về chỗ cũ,

miệng kêu: “Chết xa một chút!” với vẻ chẳng dính dáng gì tới mình.

Cố An tựa đầu vào thành xe, nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính xe,

khẽ nhíu mày sững sờ.

Trong hình ảnh phản chiếu đó, Thẩm Huyên đang lo lắng ôm Vệ Đinh

vào lòng, khi thì giúp cậu lau mồ hôi, khi lại xoa bụng cho cậu, mặt đầy vẻ
lo lắng đau xót.

Đây là sự khác biệt sao...

Cố An cụp mắt, cười đến buồn bã.

Đường Thiếu Hiền ngồi ở ghế trước thông qua kính chiếu hậu thấy

được cảnh tượng thê lương này thì đau lòng, khẽ kéo kéo tay áo Âu Hoằng
Văn, nhỏ giọng nói: “Cho xe chạy nhanh chút! Hai cậu nhóc đó một người
thì đau đến mặt mũi trắng bệch, người kia thì đau tới chảy nước mắt rồi.”

Cố An dụi mắt, bất đắc dĩ cười khổ: Cậu nói sai rồi, cậu ơi! Con

không phải khóc vì đau bụng mà là đau tim.

Đến bệnh viện, Thẩm Huyên lập tức ôm Vệ Đinh chạy vào trong.

Cố An ôm bụng bước xuống xe, Trần Mặc tiến tới định dìu thì bị cậu

im lặng né tránh.

Trần Mặc nhìn hai bàn tay hụt hẫng giữa không trung, không khỏi

giật mình.

Yên lặng suy nghĩ vài giây, hắn đi tới cạnh Cố An, hạ giọng hỏi: “Cậu

lại tính quậy cái gì nữa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.