HOAN NGHÊNH ĐẾN NHÀ TRẠCH NAM - Trang 315

Cố An đã chịu đựng đủ cảm giác bị giam cầm rồi, nhưng cậu biết bây

giờ không thể đả kích Trần Mặc, luận tướng tá, cậu không đánh lại đối
phương, đã vậy tên này lại là loại người chuyện gì cũng dám làm. Biết đâu
hắn đột nhiên phát điên quay xe trả cậu về chỗ cũ thì hỏng.

Nếu đã không thể dùng sức thì dùng trí, nếu không xong thì đành ăn

vạ khóc lóc quậy phá thôi.

Cố An lập tức đổi sắc mặt, mỉm cười tươi rói, sáp tới: "Anh Mặc,

chúng ta sẽ không chia tay, nhưng trước hết anh dừng xe lại có được
không?"

Trần Mặc liếc cậu qua kính chiếu hậu, nghi ngờ hôi: "Dừng xe làm

gì?"

"Xuống xe." Vừa dứt lời, cổ tay lập tức đau nhức như bị một chiếc

kìm siết lấy. Cố An kêu oai oái: "Đừng siết chặt như thế em sẽ không chạy
đâu, em chỉ muốn đi mua chút đồ thôi."

Trần Mặc hiển nhiên không tin: "Mua cái gì? Anh đi với em."

Cố An cười gượng: "À... không cần, không mua nữa.''

Dùng trí không được, Cố An liền trượt người khỏi ghế, mông lơ lửng

giữa không trung, chỉ còn đầu và nửa lưng còn dính vào chỗ ngồi. Cậu vừa
giậm chân vừa om sòm khóc lóc kêu la đến thảm thiết.

"Em muốn về chợ chim! Đã lâu em không về đó! Em muốn gặp Đinh

Đinh! Lâu rồi em không gặp cậu ấy! Em không biết đâu! Em muốn đi về,
muốn đi về! Muốn gặp cậu ấy, gặp cậu ấy!"

Trần Mặc sợ nhất chiêu ăn vạ này của Cố An, hễ thấy cậu khóc lóc là

lại đau đầu.

"Em đã nói không chia tay rồi, sao anh lại không tin?! Hai người yêu

nhau mà lại chẳng có chút tin tưởng nào thì ở bên nhau còn ý nghĩa gì nữa?
Em muốn đi về! Anh mau đưa em về chợ chim đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.