HOÁN NHẬT TIỄN - TẬP 1 - Trang 127

Rồi lòng nó thầm máy động, nghĩ bụng lúc này Nhật Khốc quỷ

không ở bên, trong tay lại đang có bạc, chẳng phải chính là thời cơ
tốt nhất để bỏ trốn sao? Nhưng thoáng nghĩ lại, bọn họ có thể tìm
ra tên lái thuyền kia nhanh như thế, chứng tỏ thế lực của Cầm
Thiên bảo trong tòa thành Phù Lăng này không nhỏ, mà Nhật Khốc
quỷ đã yên tâm rời đi như vậy, hẳn là nắm chắc rằng nó sẽ không
dễ dàng trốn thoát được. Hơn nữa, nếu nó cứ lặng lẽ trốn đi thì
dường như không được nghĩa khí lắm. Thoáng do dự một lát, lại
thấy vô số món ăn bày trên bàn, món nào món nấy đều thơm
nức, nó bèn quyết định cứ thỏa sức ăn no một bữa rồi tính tiếp.

Tiểu nhị xách tới một vò rượu lớn, cười nói với Tiểu Huyền:

“Những món ăn còn lại không còn chỗ để bày nữa rồi, đợi lát nữa
mang lên sau có được chăng? Xin khách quan hãy nếm thử mỹ tửu
Nhập Hầu Thuần của bản tiệm trước đã.”

Tiểu Huyền thấy tên tiểu nhị này cười rất khả nghi, đoán chừng

hắn đang giễu cợt mình, bèn khẽ “hừ” một tiếng. “Cứ mang hết lên
đây, bày ra vài cái bàn khác nữa là được chứ gì!”

Một lúc sau, Tiểu Huyền được bốn, năm chiếc bàn lớn bày

đầy thức ăn vây quanh. Nó cảm thấy hoàng đế có lẽ cũng chỉ được
đến thế này là cùng, bèn vừa đập bàn vừa giậm chân một cách hưng
phấn. Bên tai chợt vang lên một tiếng cười quen thuộc, chỉ nghe
tiểu cô nương ngồi ở chiếc bàn phía đông thấp giọng cười, mắng
một câu: “Đồ trọc phú.”

Tiểu Huyền thầm tức giận nhưng vì Nhật Khốc quỷ hiện không

có ở đây nên nó hơi thiếu tự tin. Huống chi, người ta chưa chắc đã
nhằm vào nó, cho nên nó đành giả vờ như không nghe thấy, sau đó
liền đưa đũa ra, mỗi món nếm thử vài miếng. Quả nhiên mỗi món
ăn ở đây đều có nét đặc sắc riêng, nó không kìm được cất tiếng
khen ngon không ngớt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.