HOÁN NHẬT TIỄN - TẬP 1 - Trang 144

thể?” Tuy hắn nói câu này với giọng căm phẫn nhưng ý tứ thì đã tỏ ra
yếu thế.

Tên tiểu nhị thấy nam tử đeo cung lạnh lùng nhìn qua, vội vàng

lớn tiếng kêu lên: “Việc này không liên quan gì tới tiểu nhân, tiểu
nhân chỉ kể lại việc Lạc cô nương đề câu đối trong bản tiệm thôi
mà.”

Nam tử đeo cung hiển nhiên mới tới tửu lâu, không biết việc vừa

rồi mọi người có nói tới Lạc Thanh U, lúc này nghe thấy vậy, y bèn
ngẩng lên nhìn đôi câu đối, khẽ cất tiếng lẩm nhẩm: “Ngạo tuyết
nan bồi, lữ kiếm thiên giang thủy. Khi sương vô bạn, phủ an vạn
bình sơn.” Tựa như thoáng ngây ra, giọng y dần thấp xuống, cuối
cùng thở dài một tiếng. “Ngạo tuyết nan bồi! Ngạo tuyết nan
bồi! Dù không phải vậy thì cũng có thể thế nào đây?”

Mọi người nghe giọng y thì đoán dường như y có quan hệ gì đó với

Lạc Thanh U, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác nghi hoặc.

Gã phiên tăng đó tuy đã ngà ngà say nhưng cũng biết nam tử đeo

cung không phải người dễ dây vào, bèn thừa cơ xuống nước. “Thôi
vậy, ta cũng ăn no rồi, để lần sau xin vị tiểu huynh đệ đây mời ta
một bữa.”

Nữ tử tên gọi Đào Hoa kia thấy mọi người đều xem Lạc Thanh U

như thần thánh, lòng ghen tỵ nhất thời nổi lên, bèn cười lạnh, nói:
“Lạc Thanh U cũng chẳng có gì là ghê gớm, nếu sớm gả cho người ta
rồi thì chắc hẳn cũng chẳng thể khiến nhiều nam nhân trong
thiên hạ nhớ mãi không quên như vậy.”

Nam tử đeo cung đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng đưa mắt

nhìn Đào Hoa, sắc mặt đã trở nên tái xanh. “Thiên Diệp môn chủ
Cát Song Song tất nhiên là khác, gả rồi lại gả, nếu không thì e là
chẳng có nam tử nào có thể nhớ đến thị nữa.” Chưởng môn của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.