HOANG DÃ - Trang 112

Cô khịt mũi. “Cũng như nhau.”
“Không, không giống. Có những cuộc đột kích quanh đó do bọn cướp

người Wales làm.”

“Đột kích là chuyện xảy ra khi người Anh các ngài đến và xây lâu đài

trên những miền đất không thuộc về mình.”

“Đất đai thuộc về Vua Edward,” anh nhắc cô. “Nhưng mà chuyện đó

chẳng hề hấn gì, vì các khu rừng không được an toàn.”

“Tôi không thích có ai đó bảo tôi không thể vào trong khu rừng của

mình.”

Có lẽ anh chỉ nên tập tễnh bước ra ngoài và đập đầu vào vách lều.

Chuyện đó còn đơn giản và đỡ đau đầu hơn cuộc nói chuyện này.

Anh đếm bằng tiếng Latin và Ả rập, rồi đợi cho tới khi cô nhìn anh trở

lại, rồi anh nhìn cô thật lâu và nói thẳng, “Phu nhân Clio là một người đáng
mến, nhưng cô ấy cứng đầu và không muốn bị bảo phải làm gì hay không
thể làm gì. Một nhược điểm của hầu hết phái yếu.”

Gương mặt cô nhăn lại thành vẻ cau có và cô mở miệng định nói.
“Một lần cô ấy đi vào rừng,” anh nhanh chóng tiếp tục, “cô ấy bị bọn

cướp tấn công. May mắn cho cô ấy là chúng ta đã cưỡi ngựa trờ về
Camrose cùng lúc. Merrick đi sau cô ấy và đánh đuổi bọn cướp, nhưng
không phải sau khi phu nhân Clio bị một mũi tên vào vai.”

Bây giờ cô không nhìn anh như thể vẫn còn muốn nói, thật là may. Điều

đó cho thấy vài dấu hiệu biết lý lẽ của cô. Anh nhìn xuống và lại thấy bát
mình hết nhẵn.

Lúc này cô đang nhìn anh, nên anh cầm chiếc bát lên. “Ta vẫn còn đói.”
Cô đứng dậy, mắt cô nhìn anh lên lên xuống xuống. “Ngài bỏ hết chúng

vào đâu thế?”

“Ta cao mà. Cô cũng nói thế.”
Cô lắc đầu và đi lại chỗ nồi thức ăn.
Anh đặt hai bàn tay lên mặt bàn và thẳng vai. “Hai bát nước hầm chỉ đủ

làm ta no tới đầu gối,’ anh nói với cô mà chẳng có chút kiêu hãnh nào.

Cô lẫm bẩm cái gì đó về nhồi miệng anh và giật chiếc tạp dề ra bằng cả

hai tay, rồi dùng nó để lót quai nồi hãy còn nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.