HOANG DÃ - Trang 132

Anh lại gần nhẹ nhàng hết mức, tay giơ cao đuốc, vũ khí đã rút ra và sẵn

sàng. Anh đi vòng những đụn cỏ và một đôi mắt thảng thốt ngước lên nhìn.

Người lính canh dừng gươm giữa chừng và rủa con dê ngớ ngẩn đang

giương mắt nhìn mình. Anh lôi con dê về chuồng và đóng chiếc chốt gỗ ở
cổng rồi quay lại bốt gác nơi chỉ còn chút ít việc phải làm cho tới khi tiếng
kẻng phiên gác tiếp rung lên.

Người lính ngồi lên chiếc thùng và trở lại với công việc mài dao, việc gì

đó, bất cứ việc gì làm anh ta bận rộn cho thoát khỏi sự buồn chán của phiên
gác.

Anh không nhìn thấy dáng hình ở sân ngoài, dáng hình đã trườn qua

cổng vòm trong lúc anh đuổi con dê. Không ai nhìn thấy dáng hình đó
trườn vào cánh cửa tới xưởng thợ, hay thoát qua một cái cửa sập ở sàn
xưởng thợ, nơi có những bậc đá cũ kỹ dẫn tới một đầm lầy và con sông
phía xa xa.

Dáng hình đó vượt qua con sông rồi biến mất vào khu rừng nơi có một

con ngựa đang đợi sẵn. Vài phút tiếp theo, dáng hình dáng đó biến mất, phi
ngựa qua những rặng đồi thấp của hạt Kent tới biên giới xứ Wales hoang
dã.

***
Vào thời điểm yên ắng trước giấc ngủ khi tâm trí lang thang quay lại

những sự kiện trong ngày, Teleri nằm trong bóng tối hờ hững nghe tiếng
Lợn ngáy vang và nhớ lại những điều Gladdys già từng nói khi cô còn bé.

Bà kể cô nghe truyền thuyết Druid rằng các vị tiên nấp dưới tán những

cây sung dâu và nếu cô đặt tay lên thân cây, cô có thể cảm nhận nhịp rung
mà họ khiêu vũ bên trong.

Teleri biết chuyện đó không có thật. Các vị tiên không sống trong những

cây sung dâu; họ sống trong đôi bàn tay, cặp môi và đôi mắt của Người
Anh, vì đó là lời diễn giải duy nhất cô có thể dẫn ra cho những gì anh làm
cô cảm nhận được, cái cảm giác chập chờn cứ đến mỗi lần anh nhìn hay
chạm vào cô.

Đó hẳn phải là thần tiên. Hẳn phải như vậy.
***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.