HOANG DÃ - Trang 141

Sau một lúc ngưng lại, cô nói, “Vì tôi thấy ngài ăn, và ăn, và ăn nên tôi

có thể đoán là ngài thích ăn nấm không?”

“Nấm ấy hả?” anh lơ đãng lặp lại. “Ừ. Đầu bếp của lâu đài thường nấu

một món vào buổi sáng mà có thể làm em dù ngủ say cũng phải thức dậy
chỉ bởi mùi vị thèm rỏ dãi của nó.”

“Món gì thế?”
“Nấm nấu với hành và thịt ba chỉ.”
Con lợn của cô kêu ré lên một tiếng điếc tai và bất ngờ vụt chạy khỏi góc

phòng, chạy luồn qua hai người vào gian phòng đằng sau nơi nó ngừng kít
lại rồi co rúm mình chui xuống gầm giường.

“Cái quái gì…?” Roger lắc đầu; hai tai anh vẫn còn ong ong. Đó là âm

thanh kinh khủng nhất mà anh từng nghe thấy.

Teleri khoác một điệu cười hiểu biết. “Ngài không thể nói từ đó khi có

Lợn.”

“Từ gì chứ?” Roger cau mày, đập đập cổ tay lên tai. Anh ngẩng lên, nghĩ

ngợi, rồi lặp lại, “Thịt ba chỉ?”

Một tiếng kêu xé lòng dài và đau thương vọng ra từ gian phòng đằng sau.
Cô thu mình lại.
Roger khom người nghiến răng. Sau khi tiếng ồn tan đi, anh liếc nhìn cô.
“Vâng, từ đó đó.” cô nói với cái gật đầu.
Anh tựa người sang bên trái. Từ phía dưới giường anh có thể nhìn thấy

hai lòng trắng trong đôi mắt rầu rĩ của con lợn đang nhìn anh chằm chằm.
Liệu có thể có cái gì điếc tai đến thế phát ra từ con vật múp míp và kỳ lạ
này không? Rõ ràng là có.

“Cứ lờ nó đi. Lát nữa nó sẽ chui ra.” Cô nghiêng người lại gần và thầm

thì như thể con lợn có thể thực sự hiểu câu chuyện của họ. “Nhưng hãy cố
gắng đừng dùng từ đó nữa.”

Dùng từ đó nữa á? Trời ạ… Chỉ khi nào anh muốn ai đó điếc.
“Vì ngài thích ăn nấm,” cô tiếp tục như thể không có gì lạ xảy ra, “Tôi

nghĩ chúng ta sẽ đi hái nấm cùng nhau. Với hai người, ta có thể hái được
nhiều gấp đôi, tôi cho là thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.