HOANG DÃ - Trang 161

Giọng cô nhỏ đến mức anh phải ngưng lại và suy nghĩ về những gì cô

vừa nói.

“Ta đem đến một bữa ăn.” Anh giơ con thỏ lên, món quà của anh cho

bữa tối của họ. Anh muốn bù đắp phần nào món nợ của mình cho cô. “Ta
không thể tìm thêm nhiều thứ khác nhưng thỏ cũng làm ra được bữa ăn
thịnh soạn tối nay và một món hầm ngon ngày mai.”

“Ngài đã giết nó.”
“Cho em.” Anh giơ cao con thỏ cho cô xem, tự hào là mình chỉ mất chút

thời gian để gài được bữa ăn cho họ, đặc biệt khi chẳng hề đơn giản để bắt
thú vật mà không có vũ khí hay bẫy.

“Cho em ư?” Cô ngước lên nhìn anh, miệng cô há ra. “Để ăn ư?”
“Ừ.”
Mắt cô đầy choáng váng và anh có thể thấy chúng đột ngột chuyển sang

đẫm nước. Cô lấy tay che miệng theo cách phụ nữ thường làm khi họ thấy
điều gì đó không sao chịu nổi.

Anh có chị em gái. Anh biết vẻ hoảng loạn của đàn bà khi anh nhìn thấy

chuyện này. Có điều gì đó sai lầm.

Cô bỏ tay xuống nhưng những giọt nước mắt cứ thay nhau lăn thành

dòng xuống hai má và cô thì thào, “Em không cho ngài ăn đủ ư?”

Anh cảm thấy lòng mình trĩu nặng. “Ta muốn cung cấp thức ăn cho

chúng ta. Một cách để đáp lại em vì tất cả những gì em đã làm cho ta.”

“Vậy nên ngài đã giết một con thỏ. Một con thỏ ngàn lần bé nhỏ hơn

ngài?”

“Ta đã đem thịt về.”
Cô bắt đầu khóc dữ hơn và anh đứng đó cảm thấy như thằng nhà quê

ngốc nghếch.

“Ngài giết con thỏ đó cho em ư? Sao ngài có thể làm vậy chứ?”
“Ta không biết nữa,” anh nói chua chát. “Đó dường như là một ý kiến

hay. Thịt thức ăn.”

“Với em thì không. Ngài đã bao giờ thấy em dọn thịt ra ăn chưa?”
Anh đã đoán là cô không có kỹ năng giết thú để ăn thịt. Anh đã nghĩ sẽ

làm cô ngạc nhiên bằng món ngon lành và no nê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.