HOANG DÃ - Trang 17

lầy, và qua những con chim sẻ nâu nhạt, những con bồ câu rừng đậu trên
các ô cửa sổ đang mở và hót hân hoan.

Cô chộp lấy cục nến sáp ong tốt nhất, món quà từ bà cô. Khi cô đi qua

dãy lồng dây liễu, một con chồn ermine trọc lốc nhô lên khỏi nắp lồng và
tinh nghịch tóm lấy váy cô.

“Thôi ngay.” Cô quay đi và giật váy khỏi bộ vuốt sắc của nó. “Bây giờ

tao không có thời gian chơi.”

Cô vội vã đi qua phòng với con lợn bất ngờ khụt khịt sau gót, còn con

chim ó không bay được thì quàng quạc và nhảy lò cò lên xuống theo đuôi
con lợn đang loạng choạng đi đi lại lại và tiếp tục điều gì đó hung tợn.
“Quay lại ăn đi, Lợn. Tao không có cái gì cho mày. Và im ngay, Ó. Em trai
chim trĩ của mày đang cần tao.”

Cô thắp một dây nến đen ngòm vừa vặn nhô khỏi mặt sáp và khum tay

lại để lửa sáng lên, rồi bước vào một căn phòng nhỏ có dầm thấp bằng gỗ
sồi, xiên từ trần xuống nền đất nện.

Tại đây cô đã nằm ngủ trên chiếc giường được ghép từ những cành gỗ

sồi rụng xù xì và được phủ bằng tấm nệm dày nhồi thạch nam cùng cỏ xạ
hương dại.

Cái túi da màu đỏ của cô đang nằm trên nệm. Cô buộc cái túi lên sợi dây

xích đính với thắt lưng trong khi vội vã trở lại máng gỗ, rồi nhẹ nhàng nâng
con chim què lên tay.

Ra ngoài căn lều, cô quay đầu và chạy qua một cây cầu đá nhỏ bắc

ngang dòng suối. Sau những cơn mưa lớn mùa đông, con suối chảy tới rất
gần nhà nên cô có thể với ra ngoài cửa sổ cùng một cái gầu và đem nước
trong và sạch lên, nhiều tới mức khi gội đầu bằng thứ nước đó, tóc cô sẽ
óng ả suốt cả tuần.

Nhưng trời mới gần thu và con suối cạn hơn. Cô bước xuống cầu, dừng

lại trên một con đường mòn trải đá, ôm con chim vào người và huýt một
tiếng sáo chói tai.

Một lát sau con ngựa của cô chồm tới qua các tán cây, hất hất đầu sao

cho chiếc bờm đen tung bay hiên ngang trong gió. Khi tới trước mặt cô, nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.