HOANG DÃ - Trang 183

“Teleri,” anh nói, đưa một tay ra chỗ cô và cố gắng nghĩ ra cách nào đó

để giải thích.

Cô lùi lại khỏi anh, gương mặt cô như đông cứng, hai tay cô áp lên đôi

má đang đỏ bừng vì xấu hổ và nhục nhã.

Cô nhìn anh bằng đôi mắt mọng nước. Rồi lắc đầu và quay người bỏ

chạy.

***
Teleri chạy xuyên qua rừng, nước mắt giàn giụa trên má và tiếng thổn

thức vọng lại đằng sau cô như có ai đó gọi to, “Đồ ngu! Đồ ngu!”

Khi lao qua một lối đi nhỏ cỏ mọc rậm rạp, hơi thở cô nghẹn lại đau đớn

trong cổ. Những cành liễu khẳng khiu và những nhánh sồi với cành con trơ
trụi cào cào vào mặt và vai cô.

Khi chúng mắc vào tà váy hoặc tay áo, cô uốn người hết bên này đến bên

kia. Cô đưa hai tay lên và kéo các cành cây ra khỏi lối đi của mình, nhưng
khi có cành nào đó gẫy và vỡ ra từng mảnh, chúng tạo nên một âm thanh
kinh khủng, giống như tiếng trái tim tan vỡ.

Cô cứ chạy, chạy miết, bởi cô phải tránh xa, xa, xa thật xa khỏi nỗi nhục

nhã khủng khiếp của mình. Nhưng nỗi nhục nhã cũng giống như chiếc
bóng của cô, thứ mà cô không thể vứt bỏ dù có chạy xa và nhanh tới mức
nào.

Cô không biết mình chạy đã bao lâu, nhưng cuối cùng cô vấp ngã và

ngừng chạy, bởi hai chân cô nặng nề và buồn bã và bởi không thể chạy nổi
nữa. Cô thở hổn hển, người cô đẫm mồ hôi và nước mắt. Dường như người
cô toát ra một thứ mùi thật mạnh; mùi bội phản nồng nặc.

Cô đứng đó giữa cánh rừng u tối, bởi cô cảm thấy trong mình chẳng còn

gì nữa. Chẳng còn mảy may nào, tim cũng không còn, thậm chí cả linh hồn
cũng không.

Cây sồi già ở ngã ba lối đi cứ đứng đó trước mặt và cô nhìn ngơ ngẩn

vào vào cái bướu xù xì rối rắm ở thân cây trông lúc nào cũng giống gương
mặt phù thủy.

Hơi thở của cô bị mắc lại trong lồng ngực hết lần này đến lần khác bởi

dường như cô không thể hít thêm chút khí nào nữa. Cô chùi mắt bằng mu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.