HOANG DÃ - Trang 207

Chương 30

“Tôi phi ngựa khắp vùng Brecon để tìm cậu. Đức vua của cậu, quân lính

của cậu, bạn bè của cậu đều đang nháo nhào lên vì vụ mất tích này, vậy mà
đây, tôi thấy cậu trốn đi với một người đàn bà. Nếu tôi cho ăn một nhát
gươm thì cũng đáng đời cậu.”

“Merrick!” Roger bật đứng dậy. “Jesu ơi! Suýt nữa cậu xơi con dao của

tôi xuyên qua họng kìa.” Anh tra lại con dao vào thắt lưng.

“Đã có thời tôi không bao giờ ra nổi cửa trước mà không bị dí dao vào

cổ.” Merrick tra gươm vào bao. “Hẳn cậu đã già và chậm chạp đi rồi, trực
giác thì kém phát triển.”

Roger thấy những lời chế nhạo của Merrick xuyên thấu tới tận xương.

Không những anh đánh mất sự gan dạ của mình mà còn mất luôn cả mục
tiêu chiến đấu của một chiến binh. Anh lùa tay vào tóc trong tâm trạng bối
rối rồi nhìn xuống Teleri, biết rằng lúc anh nhìn thấy cô nằm trên cỏ, bất
động và chảy máu, anh đã không còn quan tâm tới bất kỳ điều gì ngoài trừ
người đàn bà nhỏ bé bị đối xử tàn tệ với mái tóc hoang dại như làn gió này.

Merrick bắt đầu bước quanh chiếc giường và Roger tới gặp anh giữa

chừng.

“Thật may là thấy cậu khỏe đó, bạn của tôi.” Merrick giữ lấy hai cánh

tay Roger và lắc lắc chào mừng.

“Cậu làm thế nào mà tìm thấy tôi?”
“Tôi thấy một con đường mòn xuyên qua bìa rừng phía nam, khu vực

dường như không đi qua nổi.”

“Tôi còn nhớ chỗ đó.”
“Không xa lắm phía trong là các dấu vết dẫn tới chỗ rừng còn tối tăm

hơn. Có những dấu lôi kéo vật gì đó dẫn tới nơi đây.”

Hình ảnh Teleri, vẫn còn giận dữ kéo chiếc áo giáp của anh ra khỏi khu

rừng vụt hiện lên trong tâm trí Roger.

“Tôi cũng tìm thấy thứ này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.