HOANG DÃ - Trang 254

Roger bật cười sằng sặc. “Người đàn bà nhỏ bé này sao? Ngươi nghĩ quỷ

dữ có thể sinh ra tạo vật nhỏ bé và yếu ớt như vậy sao?”

Thằng bé cau mày như thể không sao trả lời nổi.
“Cô ấy có chân chẽ móng không?” Roger nhấc váy cô lên và cho thấy

đôi bàn chân trần của Teleri. “Có không, Tydder?”

Thằng bé lắc đầu.
“Ngươi!” Roger nói sang thằng bé bên cạnh, người gần như mất vía.

“Ngươi tên gì?”

“Tôi là Morris Powell.”
“Ngươi đã ném đá hả?”
“Vâng.”
“Vì sao?”
“Cũng giống như lý do của mấy người kia. Chúng tôi sợ cô ấy. Họ nói

nếu bóng cô ẩy đổ trên đường đi của người thì người ấy sẽ biến thành chim.
Và lúa mì sẽ không mọc lên.”

“Ta nghĩ các ngươi không sợ mà chỉ muốn làm đau cô ấy để cho bản

thân các ngươi cảm thấy mạnh mẽ hơn. Cứ như các ngươi là đàn ông.
Nhưng đàn ông và chiến binh không làm đau đàn bà. Họ không phải những
kẻ nhát gan luôn bỏ chạy và lẩn trốn.”

Thằng bé nuốt mạnh nhưng không phủ nhận.
“Ta trông thấy lúa mì dọc đường. Trông chúng cao và tươi tốt.”
Đám đông lầm rầm về vụ mùa bội thu nhất trong nhiều năm.
“Ngươi có thực sự tin người đàn bà này là phù thủy không?”
“Không, không bao giờ,” nó thừa nhận. “Tôi sẽ không ném đá nữa, tôi

thề, thưa ngài.”

Roger không nói điều gì mà đi tới chỗ thằng bé sau cùng. Nó là đứa nhỏ

nhất. “Tên của ngươi?”

“Cu tí Morgan Cull. Và tôi cũng đã ném đá,” nó thú nhận trước cả khi

Roger hỏi. Rồi nó nhìn Teleri và rồi ngước lên nhìn Roger với đôi mắt mở
to và nói thêm, “Nhưng tôi ném trượt. Lần nào cũng thế.”

“Ngươi có biết tại sao ngươi ném đá không?” Khi thằng bé chưa kịp trả

lời, Roger hỏi, “Phải những lời đồn về cô ấy không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.