HOANG DÃ - Trang 259

lối đi, cô thấy cành cây nằm trên mặt đất. Nó được che phủ bởi lá rụng và
cành con, nhưng phía trên đó, trên thân cây khổng lồ, cô vẫn có thể thấy
chỗ cành bị gẫy, nơi thớ gỗ còn nhạt màu và mới.

Cô quay sang Roger. “Chúng mình đến nơi rồi.”
Anh đưa ngọn đuốc lên cao hơn và đứng đó, nhìn chằm chằm vào nơi ấy.

Anh nhìn vào cái cây thật lâu, gần như thể anh đang hồi tưởng lại mọi
chuyện trong đầu mình lần nữa.

Cô tìm kiếm trên mặt anh những dấu hiệu cảm xúc. Không có xúc cảm

nào trên gương mặt anh để cô có thể nhìn thấy, điều đó làm cô ngạc nhiên.
Nhưng ánh sáng kỳ lạ lại đến từ ngọn đuốc của họ. Nó cứ chập chờn và
biến đổi gương mặt cùng màu da của họ thành thứ không thể tưởng tượng
nổi, đỏ và vàng, đôi khi còn sang cả màu xanh lam, và nó có thể dễ dàng
che đi điều người ta cảm nhận.

Anh buông tay cô xuống để có thể bước lại gần cây hơn. Các ngón tay cô

trở nên giá lạnh gần như trước khi anh bỏ ra. Anh bước qua chỗ thân cây và
chạm vào nơi cành bị gẫy, rồi anh quỳ xuống đất và phủi các lá cây sang
bên.

“Trông chẳng giống gì hơn một cành cây gẫy,” anh nói.
“Anh nghĩ còn thứ gì khác ở đây sao?”
“Sợi dây thừng. Nó ở đâu?”
“Ở trong lều. Em đã dùng nó làm dây quàng và buộc anh với Ngựa để nó

kéo anh về lều.”

Anh lại yên lặng, nghĩ ngợi rồi ngước lên. “Em dùng nó để cứu anh.”
Cô gật đầu.
Anh thẳng người dậy và quay một vòng. Anh bắt đầu phá lên cười,

nhưng âm thanh trống rỗng và xa lạ. “Anh nghĩ mình sẽ sợ khi tới đây.”
Anh nhìn cô. “Nhưng nó chỉ là một cái cây.” Anh đặt chân lên cành cây.
“Chỉ là một cành cây gẫy.” Anh bước lại chỗ cô và đưa tay ra. “Nhìn đây
này. Nó không run nữa. Tay anh không run nữa.”

“Không,” cô đồng tình. “Không run.” Cô không hiểu tại sao anh lại kể

cho cô điều đó Nhưng cô hiểu rằng anh đang trải qua điều gì đó rất khác
với những gì cô đã trải qua ở Bleddig.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.