HOANG DÃ - Trang 271

***
Buổi sáng hôm sau Roger bước xuống những bậc cầu thang bằng đá từ

phòng ngủ trên tháp phía tây. Anh không ngủ ngon và đang kìm một cái
ngáp dài khi đi qua cửa vào phòng khách.

“Roger!” mẹ anh gọi.
Anh đi quanh chiếc rèm che cửa vào phòng khác, cau mày. “Suốt cả đời

con mẹ luôn luôn biết khi nào con xuống những bậc cầu thang đó. Làm sao
mà mẹ biết?”

“Một người mẹ luôn biết được hành động của con mình, lời nói và cách

nó đi.”

Anh lại kìm một cái ngáp nữa.
“Con không ngủ ngon à?”
“Không ngon lắm ạ.”
“Lạ giường mà. Con đã không về nhà suốt hai năm nay.”
Anh nghe được sự đau đớn trong giọng bà.
“Con có nhiệm vụ mà mẹ.”
Bà nhìn anh lâu và thân mật. “Và có cha con nữa, mẹ đoán vậy.”
“Vâng, có đó,” Roger không chối. “Nhưng sáng nay, con chỉ mệt do ngủ

với con lợn đó.”

“Roger! Thật là quá lắm! Con không bao giờ được nói về vợ mình bằng

những từ đó. Con bị làm sao thế? Teleri là người rất dịu dàng. Không bao
giờ được nói về một người đàn bà như thế, Roger. Mẹ là mẹ của con và mẹ
sẽ không cho phép điều đó. Mẹ không quan tâm là con đã trưởng thành hay
chưa.”

Anh phá lên cười rồi giải thích về Lợn.
Bà bắt anh ngồi xuống cạnh anh và kể cho bà nghe tất cả về Teleri. Anh

dành một thời gian thật lâu để kể cho bà nghe mọi thứ. Mẹ anh khóc khi
anh kể bà nghe. Còn anh thì khóc khi anh kể bà nghe về Teleri bị ném đá.

Roger luôn luôn có thể nói chuyện với mẹ mình. Bà chịu lắng nghe,

không giống cha anh. Bà để anh nói xong và không cắt ngang. Bà không
nhanh chóng phán xét và bà không bao giờ giờ khiến anh cảm thấy như
mình là một người thất bại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.