HOANG DÃ - Trang 285

“Điều ấy thật đơn giản,” cô nói bằng giọng làm người ta cảm thấy mình

hỏi thật ngớ ngẩn. “Con gọi con ngựa của mình là Ngựa, và con ó của con
là Ó. Ngài là một nam tước. Con gọi ngài là nam tước.”

“Ta cũng là một lãnh chúa.”
“Ngài muốn con gọi ngài là lãnh chúa,” cô nói bằng giọng dứt khoát.
“Không.” Giọng cha anh bực bội. “Ta không muốn cô gọi ta là ‘lãnh

chúa’.”

Hai người im lặng một lúc lâu.
“Ta cũng là cha nữa,” ông nói với cô.
Roger không thể tin được rằng cha mình đang nói như thế. Có phải ông

đang đề nghị cô gọi ông ấy là cha không? Nghe có vẻ giống như thế.

“Con sẽ nói với ngài vài điều trước khi con đi. Khi ngài bắt đầu xử sự

giống một người cha, thưa nam tước, thì có lẽ sẽ có người gọi ngài là cha.

Một lúc sau tiếng những bước chân vọng lại phía anh. Anh bước ra khỏi

bóng tối của cổng tò vò tối đúng lúc nhìn thấy cô biến mất dưới những bậc
thang đá của tháp đằng tây.

Cha anh vẫn đứng đó, tựa tay vào các lỗ châu mai bằng đá và nhìn chằm

chằm ra khoảng đất phía trước.

Roger bước lại gần ông hơn và ông quay người.
“Con đứng đó lâu chưa?”
“Cũng khá lâu.”
Cha anh quay người và lại nhìn ra khoảng đất. “Vợ con là một người rất

có khí phách, phải không?”

“Vợ con ư? Cha thừa nhận là chúng con đã kết hôn thực sự rồi sao?”
Cha anh im lặng. Ông chỉ tựa bàn tay lên một lỗ châu mai. “Ta không

thích điều đó, nhưng ta sẽ chấp nhận,” ông nói bằng giọng cộc lốc. “Mẹ
con từng muốn nhìn đứa con trai duy nhất của mình lấy vợ.”

“Mẹ bị hấp dẫn khi nghe kể về nghi lễ chúng con trải qua. Mẹ nói nó thật

là lãng mạn và mẹ vui vì chúng con đã cưới theo kiểu khác lạ như thế.”

“Mẹ con là một thử thách đối với ta.” Cha anh thở dài rồi nói thêm, “Ta

đoán là vợ con cũng làm như vậy với con.” Ông nhìn Roger.

“Vâng. Cô ấy đúng là có khí phách.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.