HOANG DÃ - Trang 59

Có ai đó gọi tên ta. Một giọng nói trầm, nghe hư hư thực thực, nhưng

như thể nó được vọng từ phía trên ta, trên trời cao.

Nó lại gọi ta nữa, nhưng giọng nói biến thành tiếng vọng từ dưới địa

ngục.

Có thứ gì đó từ phía sau đánh tới.
Đã bao lâu rồi? Ta không biết nữa. Ta thức dậy. Dây dợ buộc quanh

mình ta. Một mảnh vải che kín mắt ta. Ta chỉ thấy đen ngòm. Ta thấy đầu
mình như rũ xuống, rồi ta nhận ra mình đang trên lưng một con ngựa. Một
con ngựa đang đứng.

Chúa trên trời cao ơi… Một dây thòng lọng đang thít chặt cổ ta.
Ta không thể tuột khỏi yên ngựa. Ta sẽ tự treo cổ mình nếu cứ vùng vẫy

khỏi dây trói đang buộc chặt hai tay ta. Bỗng nhiên chẳng còn gì xung
quanh ta nữa ngoài tiếng cười ám ảnh và quái ác. Âm thanh đó vọng vào
đầu vào tai ta. Ta có đang mơ không vậy? Điều ấy không xảy ra. Nó không
thể xảy ra.

Nhưng nó có xảy ra. Ta sợ đến toát mồ hôi.
Đó không phải là giấc mơ. Ta sắp chết.
Có ai đó đứng gần bên. Ta có thể nghe thấy tiếng chúng thở, âm thanh

đó nhanh và đầy kích động. Ta cảm thấy ma quỷ vây chung quanh mình; nó
xâm nhập vào bầu khí quyển và chạm vào da thịt ta. Nó rất thật đến mức ta
có thể ngửi thấy nó, như người ta ngửi thấy mùi thịt thối rữa.

Từ trong sâu thẳm, máu của ta như ngừng chảy trong huyết quản. Nó

đông đặc lại. Ta biết cảm xúc này. Một linh tính luôn luôn cảnh báo ta ngay
trước khi có ai đó đuổi sau lưng ta nơi chiến trường.

“Ta là hiệp sĩ Roger FitzAlan. Ta tới đây dưới sự bảo hộ Vua Edward.”
Không có ai nói với ta. Chỉ có tiếng cười ấy.
Rồi ta cảm thấy nó, nghe thấy nó, cú vỗ đầy điềm gở vào mông ngựa của

ta.

Ta ngã xuống, từ từ, xa vời, như thể ta muốn đây là một giấc mơ và

không có gì thật. Ta muốn thức dậy.

Ta thức dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.