HOANG DÃ - Trang 83

Anh co đầu gối dậy, rồi chộp lấy cây nạng và dùng nó để đỡ mình đứng

thẳng.

Ngài làm được rồi! Cô thụp nhanh đầu xuống, sợ rằng mình nói quá to.

Cô ngồi xuống phía dưới cửa sổ một lúc, tay che lấy miệng. Cô đã dành
gần suốt buổi sáng để làm cây nạng đó. Cô muốn nó giúp được anh.

Có tiếng ngã uỵch khẽ. Cô nghe tiếng anh gầm gừ. Cô từ từ nâng đầu lên

sao cho mắt ngang với bậu cửa sổ. Anh đang ngồi bệt, cây nạng rơi xuống
bên cạnh và anh trừng mắt nhìn nó với cùng cái nhìn đen tối mà cô đã cự
tuyệt không muốn rụt rè khuất phục.

Anh lại cố lần nữa, gương mặt quả quyết và dữ tợn đến mức cô ngạc

nhiên sao anh chưa phun ra lửa. Đầu gối anh lên trước, rồi đứng dậy.

Anh làm được rồi! Cô thở ra và nhe răng cười.
Anh không mỉm cười như cô, không hò reo chiến thắng mà thay vì vậy,

anh đứng đó, thẳng hơn trước một chút, với bộ ngực phập phồng như Ó làm
khi nó vui vẻ.

Người Anh ngạo mạn. Nhưng cô mỉm cười tự hào khi nghĩ về điều ấy.
***
Roger quay lại và khập khiễng đầy giận dữ ra phía cửa, ở chỗ đó anh

phải cúi xuống dưới khung cửa trước khi tập tễnh ra đến bên ngoài. Anh
vẫn giận dữ, giận dữ bởi anh thấy cứ như mình lấy lại cuộc sống nhưng mất
đi khả năng nói được mãi mãi, nhưng ít ra còn hơn là tiếng ồm ộp khàn
khàn.

Anh đứng bên ngoài một lúc, không nhận ra cho mãi tới lúc ấy là mình

thực sự cần không khí trong lành, và hơn cả thế, anh nghĩ, cần sự riêng tư.
Anh nhìn quanh tới hướng gần nhất đến mấy bụi cây- những bụi cây rậm
rạp nhất nơi anh có thể giải tỏa bản thân.

Anh bắt đầu đi lên phía trước, cây nạng của anh trượt trên nền đất mềm.

Anh chật vật với nó, rồi di chuyển dễ dàng hơn vì càng lại gần bụi cây đất
càng cứng hơn.

Phải mất một lúc anh mới phát hiện ra cô đi cùng với anh, bước hai bước

nhỏ theo sải chân khập khiễng của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.