HOÀNG ĐẾ CÀNG MUỐN CƯNG CHIỀU NÀNG - Trang 156

Lúc trước ở trên núi, có thể ăn này nọ không nhiều lại phải ăn chay

theo sư phụ nên những thứ trước mặt đều đồ chay. Dù trong phòng bếp của
Tiết phủ thứ không bao giờ thiếu chính là sơn hào hải vị nhưng nàng đã ăn
chay quen rồi nên chỉ lấy một ít rau cải xanh để nấu một nồi cháo thơm
ngào ngạt.

Nàng vừa nuốt nước miếng vừa tìm hai cái bát đặt trước mặt. Sau khi

múc xong ra bát thì trong nồi vẫn còn thừa một ít, nàng đậy nắp nồi nghĩ
chốc nữa nếu có người đói bụng giống nàng tìm ăn thì có thể ăn nốt chỗ
này.

Cầm cặp lồng đi ra ngoài phòng bếp, bên ngoài vẫn tối đen như vậy.

Nàng nuốt nước miếng rồi hít sâu một hơi, nhắm mắt mải miết xông vào
bóng đêm.

Nàng đi rồi, xà ngang trong phòng bếp có một người nhẹ nhàng rơi

xuống. Người nọ mở nắp nồi ra nhìn, không khách khí múc ra ăn ngấu ăn
nghiến.

Trong phòng khách, sau khi nghe nói thân thể Tiết Tĩnh Xu khó chịu

không tham gia tiệc nữa thì Tiết lão thái gia lạnh lùng nhìn Tiết Đại lão gia
một cái rồi vung tay áo rời đi.

Chu lão thái quân cũng nhanh chóng kêu mệt mỏi sai người đỡ bà đi

nghỉ ngơi, sau đó người trong phòng cũng tìm cớ rời đi. Cả căn phòng lớn
chỉ còn lại mấy người.

Tiết Đại lão gia vòng qua bình phong nhìn vợ con rồi thở dài, lắc đầu

đi tìm tiểu thiếp mới nạp.

Chỗ ngồi yên ắng vắng ngắt, Đại phu nhân Vương thị xoa xoa khóe

mắt rồi mạnh mẽ cười nói: "Đi thôi Thiền nhi, mẹ tiễn con."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.