HOÀNG ĐẾ CÀNG MUỐN CƯNG CHIỀU NÀNG - Trang 157

Bên ngoài cũng vô cùng quạnh quẽ, mấy chiếc đèn lồng lắc lư trong

gió khiến bọn hạ nhân vội vàng giải quyết hậu quả.

Vương thị dắt tay con gái lớn nói khẽ: "Con không nên tới."

Tiết Tĩnh Thiền lạnh lùng cười: "Nếu con không đến chỉ sợ sẽ chẳng

còn ai nhớ đến con."

"Hà tất phải tranh giành khẩu khí này." Vương thị khổ tâm khuyên

nàng, "Hiện giờ từ trên xuống dưới tâm mọi người đều thay đổi rồi, con có
đến cũng không ngăn được."

Tiết Tĩnh Thiền lắc đầu cười lạnh, "Mẹ à, mẹ nghĩ con không đến thì

nàng sẽ bỏ qua cho con sao? Năm đó đối xử với nàng như vậy con cũng
không hối hận, chỉ hận trời cao bất công, ông trời đứng ở phía nàng. Bây
giờ nàng được như vậy thì sao không xử lí con chứ? Đạo lí đó chúng ta đều
hiểu mà. Nếu như con không làm gì ngược lại càng khiến nàng cảnh giác,
không chừng muốn đối phó với con ngay lập tức. Không bằng cứ tùy tính
lỗ mãng, con càng ngốc thì nàng càng yên tâm."

Vương thị nghe vậy thì vô cùng xót xa sau đó nức nở nói: "Số ta thật

khổ... Mẹ con chúng ta đều là người số khổ."

Tiết Tĩnh Thiền mím môi không cam lòng nói: "Mẹ đừng khóc, con

gái sẽ không để người bị giẫm đạp cả đời đâu. Một ngày nào đó con sẽ
khiến những người khinh nhục mẹ con ta phải trả lại gấp mười, gấp trăm
lần."

Vương thị bất an nói: "Con... Con định làm gì? Đừng làm việc điên

rồ!"

Tiết Tĩnh Thiền hời hợt kể qua rồi nói: "Mẹ yên tâm đi, mẹ chỉ cần

nhớ rõ hôn nhân của muội muội không cần gấp. Viện Viện của chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.