HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 124

-Tôi tên là Trần Quang Diệu hai mươi mốt tuổi, những tưởng chậm

bước đến sau, nào hay duyên trời đã định vẫn tìm về bên nhau!

Cả hai cùng hợp thanh thành tâm giao kết:

-Chúng tôi hứa, từ đây sẽ kết tóc xe tơ tuy hai mà một và cùng giữ dạ

thủy chung cho đến trọn đời!

Dứt lời, họ giáp mặt nhau công khai nụ hôn hạnh phúc. Tiếng pháo nổ,

tiếng vỗ tay hòa theo khúc nhạc tươi vui dậylên tưng bừng huyên náo, Cao
Hiến cầm hai chéo áo của cô dâu và chú rể nối liền làm một, buộc họ phải
dìu nhau sóng bước xuống cầu thang nhỏ, đưa đến bên giường bệnh.

Ông cụ nằm bẹp trong chiếc chăn bông đắp tới ngực, giọt mừng lặng

lẽ rơi từ lúc nghe pháo nổ rất giòn và có người cho biết con gái sánh duyên
cùng Quang Diêu. Câu hỏi vì sao Anh Xuân vội tìm chồng đã được hóa giải
trong lòng chú rể. Chàng muốn nói rất nhiều mà không thể giải bày trong
chốc lát, nên chỉ bóp chặt tay vợ, kéo nhau cùng quỳ lạy trả hiếu đấng sinh
thành dưỡng dục. Lương y cận kề bợ đỡ người bệnh ngồi dậy. Ông cụ đưa
tay khoát nhẹ cho hai con đứng lên tiến đến gần, run rẩy nắm lấy tay con và
rể gắn kết cho giao nhau theo lời mãn nguyện:

-Phúc đức của Bùi gia lớn lắm, nên con gái mới lấy được Quang Diệu

làm chồng. Từ lâu lão cứ canh cánh trong lòng chỉ có bấy nhiêu, thì giờ dẫu
có nhắm mắt xuôi tay cũng không còn gì phải hối tiếc!

Tiếp lời cha, Anh Xuân thì thầm cho chồng biết, đó là lý do khiến

nàng phải đột ngột mở hội: “Ti thí chiêu thân” Chàng đã hiểu, trong lòng
bàng hoàng như vừa tỉnh cơn mê, vì làm người chậm bước mà không đến
sau. Ngừng giây lát, Bùi Công dạy con rể:

-Chuyện đôi lứa trăm năm là do căn duyên tiền định từ kiếp trước, chứ

chẳng ai muốn mà được. Chớ có băn khoăn tự hỏi nữa, hai con hãy siết chặt
tay nhau, đưa về phòng hoa chúc tân hôn mừng ngày hội ngộ tương giao đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.