HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 178

địch thủ mới mong khẳng định uy danh của mình trong lòng đàn em, nhưng
không còn kịp nữa.

Người kia tiến đến gần đưa cánh tay chắc mịch ra can ngăn. Võ Dũng

đang điên tiết, cứ muốn xông vào hạ địch thủ, nhưng đối phương đã lẩn
tránh. Giờ phải tiếp chiêu với người này trông còn đô khỏe hơn, hẳn là tài
năng cũng vượt trội, khó tranh phần thắng, liền chựng lại để lắng nghe một
bàn tay đập mạnh vào vai mình cười tán dương:

-Quả là hai dũng sĩ khó tìm trong thiên hạ! Tôi đoán không nhầm, ông

bạn sẽ dùng hai thế võ nữa để đanh phần thắng, thì còn ai dám tranh hùng.
Nhưng sao không đem tài trí ra giúp đời, mà lại quẩn quanh nơi sơn cùng
thủy tận này? Thật là hoang phí cả một thời trai trẻ!

Như vừa bị đánh đúng vào nỗi niềm sâu kín, Võ Dũng để mắt lục soát

vào người đối diện: không chỉ trẻ trung dũng mãnh, mà còn phản phất vẻ
anh minh tài trí khác thường. Người trong thiên hạ dễ có mấy ai! Ý cũng
muốn làm quen, nhưng mồ hôi theo trận đấu vừa dừng cứ xuất hạn, thở hết
ra hơi, Dũng lúng túng đôi chút chưa biết mở đầu bằng điều chi, liền quay
lại với đàn em, cho chúng về trước và hứa sẽ gặp nhau nơi điểm hẹn. Cả
bọn hội ý nhanh, rồi xô đẩy nhau cùng đi. Còn đại ca cứ dùng dằng trong
suy nghĩ, có lẽ cũng đang tấn thối lưỡng nan, chờ đàn em khuất dạng, rồi
quyết định quay lại chỗ ba người đang đợi.

Thoáng nhìn đã hiểu, hẳn là đó cũng đang ẩn chứa một nỗi niềm sâu

kín chi đây, thì cũng cần phải có thời gian để cởi mở tâm tình. Họ đảo mắt
nhìn quanh và đã phát hiện một tảng đá tương đối bằng phẳng nằm giữa
lưng đèo. Hai người nhanh chân trong chớp nhoáng đã leo lên hòn đá, ngồi
ngắm ánh trăng suông. Chờ Võ Dũng đến nơi, Nguyễn Huệ ân cần mời
nhau cùng đi tới đó thư giãn. Thông qua vài câu hỏi xã giao, Huệ băn
khoăn muốn hiểu tâm sự người mới quen, gợi chuyện đẩy đưa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.