HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 384

chuyện chứ chẳng đâu vào đâu. Còn võ thuật thì có hạn, cho nên cái chức
tri huyện cũng không đảm đương nổi phải trả lại cho đời, khi gửi thân vào
chốn lâm tuyền này là đã có ý không muốn phiền lụy ai. Huống nữa là
chuyện lớn, lão xin khất!

Quan bộ hình vẫn cứ quỳ nói quả quyết:

-Nếu tiên sinh không nhận lời, bản quan không dám đứng lên!

Phu Tử cũng dứt khoát đến lạnh lùng:

-Một lần nữa, xin quí ông về tìm lời khéo léo thưa lại với đại tướng

quân xem xét kỹ càng, thư thả, lão sẽ có thư phúc đáp cho người mang vào
Phú Xuân thì sẽ tỏ rõ lòng này!

Hết ý kiến, quan Phú Xuân nhìn quan địa phương. Trấn thủ Nghệ An

cũng lắc đầu, vì đã hiểu cá tính rất dứt khoát của Phu Tử thì không thể
nhiều lời mà được chuyện, liền nói:

-Như thế là ta đã hết lời cạn lý, quan bộ hình cứ về bấm báo lại,

Nguyên soái sẽ tùy nghi định sự!

Trần Văn Kỷ đành đứng lên. Họ yếu ớt chào nhau rồi quay bước, trở

về đại bản doanh trình báo lại. Nghe hết câu chuyện kể, Nguyễn Huệ nói
trong tư duy. Có lẽ vì tư tưởng trung quân của một cựu thần nhà Lê còn
vương vấn nên không đành giúp chú Tây Sơn, hay khinh thường ta cũng
giống như những thủ lĩnh nông nô ở Đàng Ngoài, chỉ nhất thời nổi lên rồi
cũng sẽ bị dập tắt ư? Cả hai điều, điều nào cũng khó bề thuyết phục một
nhân sĩ đã bất đắc chí trước thời cuộc. Nguyễn Huệ tự quyết: trước mắt, ta
được nhân dân Bắc hà đồng tình ủng hộ thì còn ngại chi, liền cắt tướng Duệ
chỉ huy một lượng quân ở lại giữ thành Nghệ An, còn đại bộ phận chuẩn bị
lên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.