HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 435

Mặc dù Phu Tử đã đặt một câu hỏi khẳng định, nhưng Nguyễn Huệ

vẫn không thất vọng, cuời cởi mở đáp:

-Như vậy, theo tiên Sinh nghĩa là: chỉ có đám võ biền lạnh lùng lìều

lĩnh mới đổi đời cho thiên hạ từ loạn lạc đến thanh bình được ư?

Phu Tử gật đầu xua theo:

-Đúng vậy! Khi nghe tuớng quân nhất cử binh mã đã đập tan quân

phiến loạn nhà Trịnh ở Đàng Ngoài hơn hai trăm năm qua không ai trị nổi,
rồi giao lại cho vua Lê. Công đức ấy, thần dân trong thiên hạ ai mà chẳng
tỏ!

Ngừng giây lát, Phu Tử đặt một câu hỏi có hàm ý:

-Bằng ngược lại, nhân tai họa của người mà làm lợi cho mình, đổi

nhân nghĩa trước, thân lấy lợi sau như ý đồ của Chỉnh và Nhậm ấy là gian
hùng, thì sao có thể thuyết phục được lòng người?

Nghe thâm thúy, Nguyễn Huệ gật mạnh mái đầu thừa nhận, rồi luận

giải rõ ý mình:

-Người đời gọi tiên sinh là thiên hạ sĩ, quả chẳng sai! Trải qua quá

trình chinh Nam rồi phạt Bắc, bổng soái chỉ có kinh nghiệm trong mưu
lược nhà binh, nên rất cần mưu sĩ có tấm lòng trọng nghĩa góp sức để đối
nhân xử thế đúng mức. Bởi đã mang trong lòng niềm ưu ái đối với quốc
dân thì chẳng thể không chu toàn sứ mệnh lịch sử, xin tiên sinh chớ có
thóai thoát!

Phu Tử đặt một câu hỏi có ẩn ý so sánh ví von, và kín đáo theo dõi

từng thái độ cử chỉ của chủ tướng Tây Sơn, tronglòng thầm than phục: Quả
đúng mực chí nhân quân tử, chỉ vì nghĩa lớn mà chẳng nề hà từng câu nói
nhỏ nhặt, thì cần chi phải giữ ý lựa lời, Phu Tử cởi mở tâm tình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.