HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 436

-Nếu còn trẻ trung như đại tướng quân, lão phu cũng nguyện kề vai sát

cánh gánh vác chuyện sơn hà. Nhưng rất tiếc, lão đã ngoại lục tuần, gần với
cái tuổi thất thập cổ lai hi, chỉ mong an nhàn nơi bàn thạch.

Nghe cởi mở chứ chẳng mấy khắc khe, thì bản chất vốn dĩ rất linh

hoạt cũng khó bề kìm giữ, chút khôi hài lại đan xen theo yêu cầu bức thiết,
Nguyễn Huệ nảy ra sáng ý nói tiếp:

-Trông tiên sinh vẫn khỏe như một thanh niên cường tráng ấy! Bổng

soái cũng từng nghe quy luật bất biến của tạo vật là hữu linh nhân kiệt: hiền
tài của đất nước bao giờ thể chất cũng vượt quá tự nhiên! Hay nói một cách
khác, trong một con người, cái chí vượt trội thì nó sẽ đẩy lùi vật chất đó
mà! Còn bao nhiêu sức lực ở trên đời xin tiên sinh chớ bỏ phí, hãy cộng tác
cùng với bổng soái cống hiến cho quốc gia đại sự vậy?

Đúng là âm điệu của người tri kỷ, mà chẳng biết đã có mối thân giao

tự thuở nào? Sự thật, Phu Tử cũng đâu có bàng quan với thời cuộc, mà chỉ
lánh đục tìm trong, giờ đã soi tỏ được yù mình thì không thể thoái thoát,
mái đầu gật mạnh đáp:

-Vâng! Nhưng chỉ tư duy thôi, khi cần lão phu sẽ góp lời, còn hành

động thiết thực xin nhường lại cho thế hệ nối tiếp. Hiện tại, tướng quân tinh
tường chớ để dân sĩ Bắc hà thoái vị, mà phải xác định rằng: Một cây cột
dẫu lớn đến mấy cũng khó bề chống đỡ gian nhà nhỏ, huống nữa là vấn đề
quốc gia đại sự, không riêng ai làm được, thì phải huy động sự cộng tác của
nhiều tài năng. Nhưng khi sử dụng phải biết chọn lọc, rồi sẽ tùy cơ hiệp
thế, chứ không vì lý do nào đó mà làm cản trở bước đi của lịch sử luôn vận
động chuyển biến đi lên không ngừng.

Mắt Nguyễn Huệ sáng long lanh theo từng ý từng lời, trong lòng thầm

thán phục, tiếp nhận:

-Cản ơn tiên sinh đã hiến kế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.