HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 500

được chính mình và đóng góp cho quốc gia đại sự là phúc ấm của dân tộc.
Từ lâu, kinh tế phát triển không đồng bộ, cũng bởi sự cạnh tranh tự phát
mạnh được, yếu thua. Kẻ mạnh có điều kiện chèn ép người nghèo khó từng
đồng công con nợ, làm nhiều điều phi nhân bội nghĩa để vươn lên là đã
đánh mất đi điều nhân tâm công lý của đại đồng. Có đúng vậy không?

Phu Tử ngồi nghe cứ phải giật thột, gật thầm trong bụng, vì đã bao đời

vua mấy ai nghĩ đến dân đen con đỏ. Chỉ có cống sĩ này đã từng gần gũi
với nhân dân và thấy hết những cảnh đời đen bạc, nhưng đành cam bất lực.
Chợt nghe câu hỏi, Phu Tư cắt dòng tư duy đáp vội:

-Muôn tâu Hoàng thượng anh minh!

Trước những bậc kỳ sĩ bao giờ vua Quang Trung cũng khiêm tốn, lựa

lời và tỏ rõ sự thành thật của mình:

-Trẫm thấy sao nói vậy! Còn việc làm cụ thể phải cậy đến văn thần hết

lòng vì quốc gia đại sự. Trẫm toàn quyền cho khanh điều động họp văn
thần nội các: “Bàn về phép học”. Học để làm gì? Học như thế nào? Sau đó
làm tấu chương về triều, trẫm sẽ chuẩn y và cùng triển khai thực hiện rộng
rãi trong toàn quốc.

-Thần xin tuân chỉ!- Phu Tử đáp.

Nhà vua nói tiếp:

-Trước đây đất nước ta đã có vua còn thêm chúa, sinh ra lắm điều

phiền phức không thống nhất dưới trên. Chữ víết của nước ta cũng vậy! Đã
có chữ Hán, còn thêm chữ Nôm. Khanh nghĩ xem, ta nên đưa loại chữ nào
vào cải cách giáo dục của một triều đại mới, đang có ý thức đổi mới toàn
diện?

Đến đây, Phu Tử đã hieåu vai trò trách nhiệm công việc được giao cho

mình, trình bày cụ thể:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.