HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 51

Thực ra chẳng có thành công nào xây trên sự sĩ diện, kém năng lực,

mà lại thiếu kiên nhẫn. Thêm vào đó, khẩu lệnh cứ nhanh nhanh như bản
tính không rõ ràng dứt khoát. Đồng đội làm theo không đều thì xen vào sửa
tay, sửa chân và đã bị lực phản của sự khó chịu choảng nhau ẩu đả…Tức
điên lên, không điều khiển được thì cũng chẳng để ai yên, thình lình Tuyên
chạy tới gạt chân Thơm té liểng xiêng, vẫn lao vào điền thêm mấy quả hụt.

Đối phương lộn người trở lại, bắt được hai tay hung thủ vung thẳng

lên cao như cảnh cáo. Cả lớp đồng thanh hét lớn:

-Giết luôn!

Thấy lớp người nhỏ rời vị trí xông lên, Tuyên cũng ngán, cúp đầu vào

Thơm nói nhỏ:

-Cho anh xin lỗi một lần nhé!

Thơm bực lắm, nhưng lại sợ liên lụy đến thầy, đẩy y ra xa, quay lại

với nhiệm vụ của mình nhanh chóng ổn định tổ chức. Thấy khối tả vẫn còn
sấn xi muốn xô tới choảng lớp trưởng, Thơm xen qua hòa giải nhắc lại lời
dạy của thầy:

-Trong lúc thao diễn dẫu có thế nào cũng không được rời khỏi vị trí,

khi chưa có lệnh Thầy! Các bạn còn nhớ không?

Vâng lời thầy bạn, mỗi người đều ý thức khắc phục tự luyện, đẩy sự

bực bội lắng sâu trong tư duy là sẽ trừng trị Tuyên vào dịp khác.

Cuối buổi, bước chân thơi thả trở lại sân võ thuật, thấy khối hữu đã

thuần hết các động tác; khối tả còn miễn cưỡng thỉnh thoảng lại vênh mặt
chỉ tỏ cãi cọ chẳng ra làm sao, Cao Hiến giơ hai tay thẳng đứng cho cả lớp
dừng tập, lắng nghe lời xoa dịu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.