HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 77

sinh biết lấy chi đền đáp cho vừa? Lòng thành xin trao số phận này cho quí
nương, người hãy tuỳ nhi liệu định!

Câu cuối cùng nghe quá vội vàng đường đột, nó vượt xa với lòng đã

nghỉ, sự lúng túng lại thâm nhập vào hồn khó bề tự chủ, lấy đâu ra lời hay ý
đẹp để vấn chuyện với người ta, Anh Xuân vụt đứng lên, quýt đôi mắt làm
duyên chứ chẳng mở thành lời. Những tưởng, đó cũng nặng mối tơ vương
chẳng kém chi mình. Nào ngờ, nét vô tư kia vẫn không hề thay đổi, thì điệu
buồn này lại lẫn quẩn theo tiếng than:

-Vì thời gian có hạn không cho phép ta dài dòng tâm sự, nên đã thành

tâm, thành ý chỉ có mấy lời cụt mịch. Nếu quý nương không đoái hoài thì
cũng đành vậy, chứ biết đi về đâu khi màn đêm buông xuống!

Lặng nghe tâm tư mình xáo động, mà giọng nói của Anh Xuân vẫn

tỉnh bơ như nó vốn có:

-Sự thật là tráng sĩ không về kịp, thì đến nhà ta nghỉ nhờ một đêm, mai

sớm lên đường? Ta chỉ có mỗi cha già tuổi ngoại bảy mươi, người rất thích
những trang hiệp khách như ngươi vậy đó!

-Quý nương đâu phải là cha mà biết được lòng người đã yêu thích ai,

không khéo sẽ phiền lụy đến mảnh thân bồ liễu?

Thoáng nghĩ, mình không được như lời người ta mến tặng cho phái nữ

mà trở nên lúng túng, vụt nói:

-Cha với con là một! Í khoan…làm con thì phải biết ý cha mình chứ?

Mắt không rời nét vô tư nhí nhảnh trông duyên dáng đáng yêu làm

sao, miệng lưỡi anh chàng trở nên linh hoạt khách sáo lựa lời:

-Một lần nữa, Quang Diệu tôi thành thật cảm ơn lòng tốt của quý

nương!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.