HOÀNG ĐẾ QUANG TRUNG - Trang 83

Xong bữa, ông cụ ít ngủ vẫn cứ muốn kể chuyện cổ kim đông tây mà

người đã tích lũy cho cháu con nghe. Nhưng lại nghĩ, bọn trẻ còn ham ăn
mê ngủ và cũng cần nghỉ ngơi vì phải vật lộn với sự sống cả ngày. Ông lên
chõng nằm im, nhường cái phản gỗ cho Quang Diệu nằm quay đầu vào bàn
thờ như con cháu trong gia đình sẽ nối chí Tổ tiên mà lòng già hằng mơ
ước.

*

Rạng sáng, ông cụ đã dậy, chàng trai không dám ngủ thêm trở dậy hầu

trà lai rai tâm sự, đẩy lùi không khí êm đềm lặng lẽ tẻ nhạt mỗi ngày. Cô
hàng xóm từ ngoài đi vào, thấy cửa lớn rộng mở thì đi luôn đến gần bàn
tiếp khách, gật đầu xã giao với chàng trai, rồi chào ông cụ bằng một câu
hỏi:

-Anh Xuân đã đi học chưa, thưa bác?

Ông cụ không đáp vội, giới thiệu tên cho hai cô cậu làm quen, rồi bảo:

-Cháu cứ tự nhiên vào nhà tìm bạn như mọi ngày!

Nàng xin phép vào trong đi luôn ra đằng sau, thấy bạn đang siêng

năng gọn gàng sau trước thì chạy xô tới, đập mạnh vào vai. Cả hai cùng
cười giòn thay cho lời chào gặp gỡ, Nhã Xuân trêu:

-Đi học, hay ở nhà tiếp khách?

- Khách của cha tớ chứ bộ! -Anh Xuân đáp.

-Xạo trời chạy! Chẳng phải là mình đã giành giật người ta ra khỏi

miệng hùm ư? Không gì phải ngạc nhiên, khi cậu đã thổ lộ tâm tình cho
người nhà bên cạnh nghe rồi, chứ chẳng ai tò mò chuyện của riêng ai đâu
nhé! (Nàng cười vui nhận xét): Ồ đẹp trai! Anh hùng trong thiên hạ dễ có
mấy ai, mà con gái thấy không yêu là điều vô lí!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.