HOÀNG ĐÌNH - Trang 1080

Trần Cảnh mỉm cười, lập tức làm theo. Hắn nghe được Tàng Khảm đạo

nhân niệm một câu chú cổ quái, đầu hắn bỗng ong ong lên. Cảnh tượng
trước mắt hắn chợt biến đổi, tất cả âm thanh giống như đều biến mất, mọi
người trên đường thì không hề có một chút sức sống nào. Bất giác Trần
Cảnh nhớ tới lúc dưới Âm phủ, nhớ tới cô gái tên U U kia, nhớ đến thành
Tần Quảng, toàn bộ đều giống với nhân gian, duy chỉ thiếu sinh khí mà
thôi.

"Oonggg…"

Kiếm trong lòng Trần Cảnh bỗng ngân lên cảnh báo, khiến hắn lập tức

thoát khỏi loại cảm giác không chân thực này. Cảnh tượng trước mắt lại
biến đổi, tất cả mọi thứ trở về bình thường. Tàng Khảm đạo nhân vẫn lẳng
lặng ngồi ở chỗ kia, lão hỏi:

- Không biết Hà Bá gia nhìn thấy gì?

Thế nhưng Trần Cảnh lại không lập tức trả lời lão, mà là tập trung cảm

thụ mọi thứ xung quanh. Tiếng kiếm ngân vang vừa rồi chính là do Mê
Thiên kiếm cảm nhận được nguy hiểm nên tự động cảnh báo. Thế nhưng
quan sát một lúc, hắn cũng không cảm nhận được cái gì khác thường.

Tàng Khảm đạo nhân vẫn ngồi yên tĩnh, sắc mặt bình thản không có chút

dao động nào. Trần Cảnh nhìn lão, từ từ nói:

- Ta thấy được một không gian chết, hoàn toàn không có sinh cơ.

- Còn nhìn thấy gì nữa?

- Ta cũng không thấy được cái gì nữa, nhưng ta lại nghĩ tới một nơi!

- Nơi nào?

- Âm phủ, vương thành!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.