HOÀNG ĐÌNH - Trang 1097

Nơi đó là hành cung của Giao Long Vương năm xưa, cũng là động phủ của
Long Vương Kinh Hà trước đây. Truyền thuyết nói rằng nơi đó là đầu
nguồn linh mạch của Côn Lôn, toàn bộ linh khí đều tràn ra từ đây.

Lúc này, trong phủ Long Vương Kinh Hà có một gã thanh niên sắc mặt

tối sầm đang ngồi. Gã biết hết những lời Trần Cảnh nói đêm qua, vô cùng
giận dữ. Theo gã thấy, bản thân gã đến sông Kinh Hà này đã là đánh mất
thân phận lắm rồi, không ngờ rằng còn có người dám ngang nhiên không
nghe hiệu lệnh của mình.

- Thủy vực của cả thiên hạ này đều thuộc về long tộc ta, kẻ dám coi rẻ uy

nghiêm của long tộc nhất định phải chết!

Gã thanh niên này nhìn qua chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi, tên là

Ngao Vu Phong, đến từ trong biển. So với đất liền, biển rộng mênh mông
càng thêm hỗn loạn. Nơi đó không có môn phái, không có thần linh, không
cần để ý tín ngưỡng. Quy tắc duy nhất chính là người nào có pháp lực thần
thông cao hơn thì có thể chiếm cứ linh mạch tốt hơn, có thể nói là càng
thêm ác liệt so với đất liền.

Sở dĩ gã đến đây cũng là bất đắc dĩ phải chạy trốn mà thôi.

"Huyết mạch Thiên long là huyết mạch cao quý nhất, bất kỳ sinh linh

nào gặp được hẳn đều phải thần phục." Ngao Vu Phong nghĩ như vậy. Tuy
rằng thiên hạ đồn rằng trong trời đất sớm đã không còn Thiên long, thế
nhưng long tộc vẫn luôn tự coi mình là hậu duệ của Thiên long. Theo gã
thấy, gã tự mình đến miếu Hà Bá một chuyến đã là cho Trần Cảnh mặt mũi
cực lớn rồi.

"Thật là kẻ không biết trời cao đất dày!" Ngao Vu Phong vốn là định tỏ

ra hòa nhã một chút, vì dù sao bản thân cũng đã rời khỏi hải vực mình sinh
trưởng từ nhỏ mà đến trong thủy vực trên đất liền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.