HOÀNG ĐÌNH - Trang 1380

nghĩ tới chuyện trong thành còn có bao nhiêu người sống, bởi vì căn bản
cũng không nghĩ tới chuyện rời khỏi đây nữa. Từ khi nhìn thấy mọi người
trong thành Bá Lăng tế lạy mình trước miếu, nhìn thấy khát vọng sinh tồn
ánh lên trong ánh mắt họ, hắn không còn cái ý niệm sẽ vứt bỏ bọn họ mà
đi. Chính hắn cũng là con người, chưa bao giờ nghĩ rằng mình là thần linh,
vượt trội hơn con người cả.

Con bướm đó là kiếm. Bươm bướm tung bay quanh thân Tần Ương, lại

chính là đang giãy giụa trong chết chóc.

Có thể nhìn thấy lúc thì con bướm ngay trên đỉnh đầu Tần Ương, khi thì

rơi xuống tay lão, lúc lại xẹt qua đôi mắt. Nhìn qua, Mê Thiên kiếm như
không thể gây chút thương tổn nào cho Tần Ương, nhưng Trần Cảnh lại
biết rõ Tần Ương có bị thương. Vết thương này không ở bên ngoài da thịt,
mà bị thương ở bên trong, ý thức linh hồn vô hình đã bị kiếm gây thương
tổn.

Những linh hồn đang tự bốc cháy kia cũng giống như vậy, nhìn qua thì

như không thể gây tổn thương gì được cho Tần Ương, nhưng những linh
hồn đó lại là đang dùng chính ngọn lửa của bản thân mà thiêu đốt lão.

Trần Cảnh không biết việc này có thể gây thương tích đến mức nào,

nhưng lại chắc chắn là có làm lão bị thương. Bởi vì hiện nay, Tần Ương đã
không còn mạnh mẽ như lúc vừa mới xuất hiện nữa.

Trần Cảnh không biết đã trôi qua bao lâu, không biết bản thân còn gắng

gượng được đến lúc nào, cũng không biết có bao nhiêu người trong thành
còn sống. Lúc này bên tai hắn như loáng thoáng nghe thấy tiếng sóng nước,
đồng thời phát hiện bên cạnh chợt có thêm một người. Khi liếc mắt nhìn
qua, hắn cảm giác nàng này cực kỳ quen mắt, nhìn kỹ lại chợt thấy trong
tay nàng còn đang nâng một lá bùa kiếm. Hắn lập tức nhớ lại, bản thân từng
tặng cho cô gái nhà họ Cố tên là Cố Minh Vi một lá bùa kiếm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.