HOÀNG ĐÌNH - Trang 146

Gió trên sông nặng nề, mây đen giăng kín bầu trời, yêu vụ tràn ngập trên

mặt sông.

"Phải rồi, vùng này còn có mấy vị thần linh nữa, sao ta không tới mượn

pháp lực bọn họ để làm Hà Bá thực thụ một lần."

Trần Cảnh đột nhiên nảy ra ý tưởng này, sau khi trầm tư một chút liền

lập tức bước ra khỏi miếu Hà Bá, đi xuống dưới sườn núi. Hắn bước từng
bước từng bước một, tưởng như rất chậm nhưng chỉ sau chốc lát đã biến
mất trong màn đêm.

Tú Xuân loan chẳng qua chỉ là tên gọi của một đoạn lưu vực này thôi,

trong phạm vi ba mươi dặm xung quanh nơi này đương nhiên còn có các
thần linh khác nữa, có chân thần, cũng có giả thần. Chân thần là thần có sắc
phù của Thiên đình, còn giả thần thì không có, nhưng một khi được hưởng
hương khói thì bất kể có có sắc phù của Thiên đình hay không thì sau một
thời gian dài cũng có thể tự hình thành linh phù của riêng mình.

Hiện giờ hắn đang muốn đến một từ đường trong trong thôn Hà Tiền

cách bờ sông không xa lắm. Từ đường đó thờ phụng tổ tông của thôn này,
cứ mỗi năm lại cúng tế một lần, nhà nhà đều có linh vị, mặc dù người thờ
phụng không nhiều lắm nhưng hương khói cũng chưa từng gián đoạn.

Kể từ sau khi hắn trở thành Hà Bá, hắn liền có thể cảm giác được sự tồn

tại của các thần linh xung quanh vùng đất này.

Vầng trăng trên bầu trời nhòa đi, sương khói trong rừng cây mờ ảo, bóng

cây đong đưa như có quỷ, gió thổi qua ngọn cây như ma khóc.

Trần Cảnh lẳng lặng bước đi dưới bóng trăng, trên lưng hắn là một thanh

trường kiếm, vỏ kiếm đen là do trượng Hà Bá biến hóa theo ý hắn. Chân
hắn dẫm lên cành khô lá mục trên đất, mỗi một bước là một lần lay động,
nhẹ nhàng lướt đi như quỷ mị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.