HOÀNG ĐÌNH - Trang 1887

- Chúng ta không sợ. Nhưng không cần phải kết thêm thù hận không cần

thiết. Cô không cảm nhận được vị Hà Bá này lợi hại, là vì cảnh giới của cô
không đủ.

Nhị thánh tiếp lời.

Lúc này, đột nhiên đại thánh Trương Chính Lăng bấm niệm ra vài pháp

quyết. Linh khí trong núi Đông Lăng đột nhiên hội tụ về không trung bên
phía Trần Cảnh, dung nhập vào màn sương mù thỉnh thoáng lóe lên tia sáng
lóng lánh diễm lệ bên kia.

Sương mù màu trắng, có ánh sáng từ sâu bên trong lóe lên, phản chiếu

như mộng như ảo. Trong đó chói mắt, nổi bất nhất là màu vàng, nhiều nhất
là màu lam, còn có màu đỏ ẩn hiện. Trong lúc mơ hồ, còn có thể nhìn thấy
văn tự huyền ảo lóe lên rồi lại biến mất trong màn sương.

Tượng thần không động, không chút biểu cảm. Tựa như một pho tượng

vạn năm sừng sững trên đỉnh núi.

Tiếng kiếm ngân vang nương theo tiếng nước chảy róc rách từ bên trong

sương mù truyền ra. Đột nhiên một tiếng quát khẽ vang lên, như tiếng sét
giữa trời xuân, rồi màn sương trên bầu trời chợt tán đi mất, chỉ còn một tấm
áo bào từ trên bầu trời rơi xuống.

Toàn thân áo bào này là một màu lam của sắc nước, cổ và tay áo có màu

vàng, có vài chỗ có hoa văn đen đỏ xen lẫn. Nhan Lạc Nương phóng người
lên, chỉ thấy người nàng lóe sáng lên rồi biến mất. Lúc hiện ra, đã thấy
nàng khoác chiếc áo bào trên người.

Nàng cúi đầu ngắm nghía y phục, lại nghiêng đầu nhìn Trần Cảnh, vui vẻ

nói:

- Y phục này thật đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.