HOÀNG ĐÌNH - Trang 1938

giác tĩnh lặng, giống như trên đời không có bất cứ thứ gì có thể ngăn chặn
nó xuyên qua.

Khi kiếm thuật đạt tới cảnh giới cực cao, kiếm bình thường cũng phá

pháp thuật.

Kiếm đâm vào trong núi từ linh lực lại có cảm giác như đâm vào vật thật,

thoáng dừng lại, sau đó núi kia liền vỡ thành từng tảng đá núi. Mà những
tảng đá đó trong khoảnh khắc lại hóa thành từng con hung thú đánh tới
Trần Cảnh.

Trần Cảnh vung tay, ánh kiếm như pháo hoa giữa đêm, mỗi con hung thú

lao đến đều vỡ tan dưới kiếm rồi hóa lại thành linh khí. Nhưng mà những
linh khí đó cũng không tiêu tán, mà lại hóa thành từng cơn sóng biển.

Nếu người khác bị vây trong hoàn cảnh của Trần Cảnh lúc này, có lẽ

trong mắt chỉ có thể nhìn thấy sóng biển vô cùng vô tận, vĩnh viễn cũng
không cách nào thoát ra ngoài. Nhưng ở trong mắt Trần Cảnh, quanh hắn
không phải sóng biển, mà là những dải chữ bùa không ngừng biến ảo, càng
ngày càng dày.

Trần Cảnh tự nhiên sẽ không đứng yên chờ những hàng chữ này thành

hàng lối. Kiếm trong tay hắn không ngừng nghỉ một giây nào, đánh tan
từng hàng chữ.

Ở trong mắt đệ tử Bồng Lai, kiếm của Trần Cảnh đâm vào hư không, ánh

vàng chợt lóe, sau đó biến mất. Tiếp theo bọn họ nghe được hai tiếng hét
lớn, đó là tiếng của hai vị trưởng lão. Nhưng ở trong tiếng hét vang có một
màn ánh kiếm loang loáng như đóa hoa nở rộ, hoặc lung tung, hoặc trình tự
rõ ràng. Kiếm khí tung hoành, đám đệ tử cách không xa này như côn trùng
bị dọa sợ, không kìm được mà nhao nhao lùi về phía sau.

Từ lúc Trần Cảnh tiến vào Bồng Lai tới lúc đệ tử Quảng Hàn đi ra ngoài,

quay đầu nhìn lại, chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.