HOÀNG ĐÌNH - Trang 2331

tục tiến vào trong thành. Thành Ngọa Hổ này chỉ có hai cửa, một hướng
thông với thành Quân An là thành quốc đô của Trung Nguyên. Còn hướng
kia chính là cửa thành nơi Trần Cảnh đã từng đi tới, có nói vài câu với
Tổng binh thành Ngọa Hổ bên ngoài cửa thành.

Trần Cảnh từ bên ngoài tiến vào, thủ vệ thành vẫn là mấy người như vậy.

Lúc ấy Tổng binh Ngô Sĩ Kỳ lệnh cho văn sĩ kia đi tìm Trần Cảnh, còn
phái người tới hỏi bọn hắn có nhìn thấy Trần Cảnh rời đi hay không, bọn
hắn còn đáp là không có. Nhưng lúc này lại nhìn thấy Trần Cảnh từ bên
ngoài trở về, bọn hắn không khỏi nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thầm
nghĩ không rõ hắn ra ngoài từ lúc nào.

Ngày hôm qua văn sĩ cũng chỉ phái người tới hỏi thăm hắn, căn bản

không nói bắt Trần Cảnh lại, cho nên bọn hắn cũng không làm gì cả. Chỉ là
lúc này nhìn Trần Cảnh, trong mắt bọn hắn đã cảm thấy hắn trở nên cao
thâm khó lường.

- Đạo trưởng, tối nay có mưa chứ?

- Có, mưa to.

Đám thủ vệ đồng loạt nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy trên trời phủ đầy rạng

mây đỏ, căn bản không có chút dấu hiệu sẽ mưa. Chẳng qua lần này không
người nào cười to cả, chỉ dùng một loại ánh mắt quái dị đánh giá hắn.
Trong lòng mỗi người đều ngạc nhiên không rõ làm sao.

Trần Cảnh đi đến cửa thành, nhìn bọn họ, rồi chỉ tay lên tấm phướn trắng

mình cầm, nói:

- Cầu mưa cầu phúc, bắt quỷ tróc yêu.

Nói xong, cũng không ai lên tiếng. Trần Cảnh chỉ cười cười, không nói

thêm nữa mà đi thẳng vào trong thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.