HOÀNG ĐÌNH - Trang 315

Xuân đi thu đến, nước sông chẳng lúc nào ngừng chảy.

Vách núi hai bên Ác Long hạp cao hơn mười trượng. Một con gió thổi

tới, đỉnh vách đột nhiên xuất hiện một con hổ sặc sỡ. Một cô gái ngồi trên
lưng hổ, dáng người lung linh, mặt che bằng lụa mỏng, mi như viễn sơn,
mắt như thu thủy*, mặc y phục màu đen, chân mang đôi giày xanh, càng
khiến hai cánh tay trắng tinh lộ ra ngoài lớp áo thêm nổi bật, lấp lánh như
tuyết.

(*Mi như viễn sơn, mắt như thu thủy: mi dài và mảnh, mắt như nước hồ

mùa thu)

Nàng dõi mắt nhìn về phía Ác Long hạp, chỉ thấy trong sương mờ, một

bóng người áo xanh theo kiếm mà động, phiêu diêu như khói. Cách hắn
không xa còn có một con tôm đỏ đang ẩn hiện trong sóng sông, cùng với
một vỏ sò chìm nổi.

Cô gái lẳng lặng nhìn hắn múa kiếm, cũng không có quấy rầy, trong lòng

kinh ngạc, chỉ cảm thấy thế kiếm này trong mờ ảo lộ ra sắc bén, sát khí ẩn
ẩn, lại làm cho người ta có cảm giác như ảo mộng.

Trời chẳng biết đã đổ mưa nhỏ từ lúc nào, nàng tĩnh tọa bất động trên

thân hổ, mà con hổ kia cũng nhân tính hóa nhìn người múa kiếm trên mặt
sông.

Mưa bụi mờ ảo, màn mưa giăng lên toàn bộ Ác Long hạp, trời đất mịt

mù. Một cô gái mặc y phục đen như mực an tĩnh trên đỉnh vách núi, bên
dưới là con mãnh hổ cũng nằm bất động, thở khe khẽ trong mưa, im lặng
nhìn bóng người áo xanh múa kiếm trên mặt sông.

Đột nhiên, người áo xanh kia biến mất. Cô gái áo đen còn chưa kịp phục

hồi tinh thần lại, trong tai đã truyền tới một tiếng ngâm khẽ. Nàng ngẩng
đầu, đã thấy một vệt sáng xẹt qua vành tai, mang tới một cơn gió lạnh thổi
tốc khăn lụa che mặt của nàng, để lộ đôi môi anh đào cùng chiếc mũi thon

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.