HOÀNG ĐÌNH - Trang 371

Diệp Thanh Tuyết vẫn đứng trên đỉnh núi xanh đó. Mãi đến hơn nửa

tháng sau, vào một buổi sáng còn vương sương sớm, nàng đạp ra một cước
như ánh chớp, nháy mắt đã biến mất nơi xa.

Tất cả đều trở lại bình tĩnh, hoa nở rồi tàn, động vật chạy đuổi trong núi,

chim hót vang bầu trời. Còn dưới sông, đám cá cũng ngược sóng mà lên,
tranh nhau tìm một bến nước ổn định để đẻ trứng.

Trần Cảnh không biết Diệp Thanh Tuyết đã thủ trên đỉnh núi bên cạnh

con sông hơn nửa tháng. Lúc đó hắn đã gần như thần tán hồn tiêu. Chẳng
qua hắn là thần linh, chỉ cần không tiêu tán ngay lúc đó, thì không lâu sau
sẽ khôi phục lại. Có điều lần này thần hồn tổn thương quá nghiêm trọng,
trong thời gian ngắn khó bình phục lại ngay. Khi hắn tỉnh lại thì Diệp
Thanh Tuyết đã đạp không bay đi, mà đám thần linh ôm mộng đoạt thần vị
cũng biết thời cơ qua mất nên rời đi cả.

Dưỡng hồn, dưỡng kiếm.

Lấy linh lực Kinh Hà dưỡng thần hồn, cũng đồng thời dưỡng luôn thanh

kiếm Mê Thiên trong tay.

Không ai biết chuyện Trần Cảnh bị thương khó có thể khôi phục trong

khoảng thời gian ngắn tới, ngoại trừ Hà Bá Phong Lâm độ. Thế nhưng y
cũng hết cách, vì y cũng bị thương nặng, ít nhất trong khoảng một năm tới
khó mà khôi phục lại như bình thường.

***

Mấy ngày nay, thôn Hà Tiền lại không được yên ổn. Rất nhiều gà nuôi bị

mất, lại có vài đồ đạc trong nhà vô cớ biến mất. Lúc đầu mọi người còn
tưởng trộm cắp, nhưng có người nửa đêm dậy đi tiểu chợt nghe thấy từng
tràng thú tru quỷ cười, lúc đó mới nghĩ đến có hồ mị quấy phá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.