HOÀNG ĐÌNH - Trang 399

Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Trần Cảnh như có một dòng nước

ấm chảy qua, khiến cái suy nghĩ muốn rút kiếm chém giết xông ra khỏi
thành Bá Lăng bị đè ép xuống.

Nếu nói trên thế gian này, ai có ảnh hưởng đến Trần Cảnh nhiều nhất,

hắn sẽ đáp là ông lão kiếm khách. Nhưng nếu nói người nào hiểu hắn nhất,
người nào thân thiết với hắn nhất, thì chỉ có Diệp Thanh Tuyết.

Nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Tuyết, nàng vẫn cứ như hồi hắn vừa mới

lên núi. Đạo bào màu sáng bạc, giữa búi tóc cao cài nghiêng một chiếc trâm
gỗ màu tím, cảm giác thanh tân thanh nhã chưa bao giờ thay đổi qua.

Nội đường yên tĩnh, Thành Hoàng ngồi yên bên trên, cũng không nói gì.

Trần Cảnh suy nghĩ thật nhanh, càng cảm thấy tình thế không bình

thường.

Người ngồi đầu tiên hàng bên trái lại mở miệng nói tiếp:

- Trước kia không biết lễ nghĩa, chẳng lẽ bây giờ còn không biết? Chẳng

lẽ cảm thấy Thành Hoàng không xứng để được dâng trường kiếm chúc thọ
sao?

Quả nhiên đối phương đang ép hắn hiến kiếm. Trần Cảnh không quay

đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được có người mang vẻ mặt lạnh lùng, có
người than thở, nhưng tất cả đều đang chờ quyết định của Trần Cảnh.

Trần Cảnh còn chưa kịp ra quyết định thì Diệp Thanh Tuyết đã rút cây

trâm gỗ trên đầu xuống, tóc đen lả tả buông rơi. Chỉ nghe nàng nói:

- Trâm này là Tảo Mộc ngàn năm luyện thành, vì từng chịu qua sét đánh

mà có diệu dụng an thần, tránh ma quỷ. Sau lại được ta ân cần tế luyện
mười năm, có thể miễn trừ Thiên Ma tập kích quấy rối trong lúc tu hành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.