HOÀNG ĐÌNH - Trang 426

Lúc này hắn mới cầm thanh kiếm vẫn đặt ngang gối lên, tỉ mỉ xem xét.

Thanh kiếm vẫn sáng trắng như tuyết, nhưng con sâu trắng như tuyết trong
thân kiếm lại biến thành màu đen. Điều này làm hắn nhớ tới cái cảm giác
bản thân hóa thành sâu trong lúc đánh với kỵ binh giáp đen.

Cả vùng trời đất đen kịt đơn điệu, hóa thân làm sâu, những nơi đi qua

địch nhân đều chết hết. Mọi thứ cứ trực tiếp đến đơn giản như vậy.

Trần Cảnh chợt nghĩ tới một chuyện, tung kiếm ra, kiếm bồng bềnh tại

không trung.

Hắn hít nhẹ vào một hơi, tâm chìm vào trạng thái tĩnh lặng không dao

động, toàn tâm toàn ý cảm ứng Mê Thiên kiếm, một cảm giác huyết nhục
tương thông dâng lên. Thần niệm dung hợp với kiếm, khi dung hợp vào con
sâu đen kia thì đột nhiên cảnh tượng trước mắt hắn biến đổi, biến thành một
màu đen cứng ngắc, trong đó có điểm vài điểm sáng trắng. Toàn bộ trời đất
đơn điệu này cũng chỉ có hai màu đen trắng.

Trần Cảnh cảm giác tinh thần và thể xác mình như bị chia lìa. Một phần

trong kiếm, phần kia trong cơ thể mình. Cái cảm giác ở trong kiếm kia đã
biến thành con sâu đen. Kiếm trên không trung xoay ngược, hắn nhìn thấy
chính mình ngồi dưới đất, nửa bên tóc rối tung để lộ ra một phần xương sọ
không còn, nhìn qua rất kinh người.

Đột nhiên không hề có dấu hiệu, kiếm đâm vào hư không biến mất.

"Choeng..."

Kiếm đã vào vỏ.

Con mắt còn sót lại của Hồng đại hiệp càng lồi ra nhiều hơn. Vừa rồi nó

hoàn toàn không nhìn thấy kiếm kia làm thế nào vào vỏ. Trước kia nó từng
nhìn thấy Trần Cảnh ngự kiếm, nhưng vẫn có thể nhìn ra quỹ tích kiếm cắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.