HOÀNG ĐÌNH - Trang 504

Trần Cảnh luôn luôn có cảm giác Giang Lưu Vân dửng dưng vô tình.

Trong lúc Diệp Thanh Tuyết dùng Cửu Thiên Thần Lôi chặn tướng quân
giáp đen kia, Giang Lưu Vân lại bay lên không trung mà chạy. Điều đó
càng làm cho Trần Cảnh nhận ra sự tuyệt tình của lão, trong mắt lão chỉ có
bản thân, hoặc có thể nói là đã nhập ma, hoặc chính là cảnh giới thái
thượng vong tình trong truyền thuyết.

Trần Cảnh rơi trở về trong bóng tối. Hắn không biết mình đã rơi xuống

bao lâu, thậm chí cảm giác mình đã rơi suốt mấy năm rồi mà vẫn không
thấy đáy. Trong màn đêm đen kịt ấy, không gian hay thời gian đều không
phân rõ, phép vọng thần cũng hoàn toàn không có tác dụng.

Đến lúc tỉnh lại, hắn quả nhiên đã ở trên giường. Cũng không có gì bất

ngờ, thiếu nữ gọi là U U kia đang ngồi bên cạnh giường. Nàng vẫn gọi Trần
Cảnh là ca ca như trước kia, cũng ân cần như cũ, khiến Trần Cảnh không
nhận ra sơ hở hay chút giả tạo nào. Hoặc có lẽ là nhiều sơ hở lắm, thế
nhưng chỉ một câu nói đầu tiên của nàng đã khiến Trần Cảnh bối rối.

"Bọn chúng đều là thiên ma, biến hoá theo lòng người, khi tâm ma sinh

ra thì bọn chúng xuất hiện."

Toàn bộ thế giới này đều rất chân thực, bầu trời, mặt đất, núi sông, tất cả

mọi thứ không hề có cảm giác gì là ảo ảnh. Thế nhưng, suy nghĩ cùng kí ức
của bản thân nói cho hắn biết, đây là một thế giới giả. Thân thể từ lúc còn
nhỏ đến khi trưởng thành, vết thương trên người, con người và sự việc
trong trí nhớ đều chứng minh mọi thứ trước kia đều là thật.

- Ca, kiếm của huynh đã vỡ nát rồi.

Trần Cảnh đang ngồi trên giường cũng không đứng dậy, chỉ ngơ ngác

nhìn lên, giống như muốn nhìn ra biến đổi của trời đất từ cái trần nhà trải
qua không biết bao nhiêu mưa gió kia. U U ngồi bên giường, cạnh đó còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.