HOÀNG ĐÌNH - Trang 511

trời đã biến thành màu tăm tối, không trăng không sao, hệt như lúc hắn
được Diệp Thanh Tuyết kéo lấy định bay ra bên ngoài tòa thành.

- Lẽ nào đây mới là hình dáng thật của thành Tần Quảng?

Trần Cảnh không khỏi vui mừng, vọt người phi độn lên càng cao thêm.

Thế nhưng tâm tình vui sướng khi sắp thoát ra ngoài lại không sao hòa

tan được cảm giác buồn bực dày vò lúc trước. Hắn càng ngày càng cảm
thấy mình có gì đó không đúng, nhưng lại không sao thoát khỏi cảm giác
khó chịu này.

Hắn không thể nói rõ được cảm giác này là cái gì, mặc cho hắn mỗi ngày

đều tự nhủ rằng U U chỉ là ảo ảnh chứ không phải người thật, tất cả thế giới
này cũng là hư ảo, không một điều gì là thật. Thế nhưng cảm giác khó chịu
kia không tan đi, ngược lại thường xuyên khiến hắn buồn bực, cả người
không thoải mái, không phải là ở thân thể, mà là từ sâu trong nội tâm.

Hiện tại rốt cuộc có thể rời khỏi, nhưng niềm vui vẫn không đủ át đi mọi

thứ trong lòng hắn.

Trần Cảnh bay thẳng lên không trung tối đen, bởi hắn cho rằng hướng

đỉnh đầu là hướng ra khỏi thành này. Hắn không quay đầu nhìn lại, cũng
không biết đã qua bao lâu, khi hắn cảm giác pháp lực khô cạn, mới phát
hiện mình vẫn đang trong bóng tối. Hắn kinh hãi quay đầu lại, dưới không
thấy đất, trên không thấy sao, không biết còn bao lâu mới có thể ra khỏi
thành nữa. Bốn phía vẫn đầy những bóng người mơ hồ và những tiếng rít
ma quái. Hắn bỗng thấy giật mình, tự hỏi có khi nào mình chưa hề rời đi
được chút nào, hay đây là do mọi vị trí đều quá giống nhau?

Đột nhiên, Trần Cảnh nhớ tới lúc mình được sư tỷ Diệp Thanh Tuyết

mang theo rời đi, hình như phi độn rất lâu cũng không thoát được, cuối
cùng khi hào quang năm màu chiếu xuống thì lập tức đã tới đầu tường. Hắn
mơ hồ còn nhớ được, khi đó Giang Lưu Vân niệm hai chữ "phá huyễn".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.