HOÀNG ĐÌNH - Trang 512

- Có lẽ, khi đó Diệp sư tỷ đã sát tới đầu tường rồi.

Trần Cảnh phán đoán, sau đó đả tọa khôi phục pháp lực. Pháp lực vừa

hồi lại, hắn lại bay vút về hướng đỉnh đầu, như một con thiêu thân đang
nháo nhào đi tìm chút ánh lửa trong đêm tối.

Trần Cảnh không có cảm giác mình như là thiêu thân bị lạc trong đêm,

giữ vững tin tưởng chỉ một chút nữa là sẽ tới đầu tường. Hắn cứ mải miết
bay, cho tới khi pháp lực cạn lần thứ hai, lại rơi vào trong bóng tối.

- Há Bá gia, sao ngài còn ở nơi này?

Trần Cảnh đang đả tọa thì chợt nghe được một câu như vậy. Xưng hô

"Hà Bá gia" đã rất lâu rồi không có ai kêu lên, Trần Cảnh thiếu chút nữa đã
quên đi. Nhìn về hướng phát ra âm thanh, một cô gái đang đứng im, thân
mặc áo tơ màu màu trắng, đầu cài đóa hoa cùng màu làm bằng giấy, tóc đen
thả buông, cả người vô cùng nổi bật trong đêm tối.

Hắn ngẫm nghĩ cố nhớ xem người trước mắt là ai, tuy cảm thấy rất quen

mắt, nhưng mãi vẫn không nhớ ra nổi, càng cố tập trung thì càng phát hiện
trí nhớ trước kia của mình cực kỳ mơ hồ, thậm chí có những hình ảnh lóe
lên trong đầu, nhưng hắn lại không cho rằng đó là thật sự.

- Hư Linh kính chào Hà Bá gia!

Nàng đứng cách xa Trần Cảnh một trượng, hơi khom người, hành lễ vạn

phúc.

Trí nhớ của Trần Cảnh về Hư Linh như là một chiếc bàn đá xanh phủ đầy

bụi, bỗng được cơn gió thổi qua làm sạch, lộ ra chữ viết trên mặt.

- Là cô!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.