HOÀNG ĐÌNH - Trang 592

- Gió Tốn vô hình vô chất, lại có thể thổi tan vạt vật trong trời đất như

thổi tan khói bụi, tính cả hồn phách con người. Nếu thân thể bị gió này thổi
qua, thì sẽ hóa thành bụi. Mà nước Nhược theo truyền thuyết thì có thể
nhấn chìm vạn vật, thánh nhân cũng không thể vượt qua, chỉ cần một giọt
cũng đã đủ khiến vạn vật tiêu biến, cho dù đó là chất liệu gì đi nữa.

Trần Cảnh quả thực không biết Tốn phong và Nhược thủy là vật gì,

chẳng qua trực giác nói cho hắn biết, thuật hô phong hoán vũ này không
phải là pháp thuật đơn giản, thậm chí có thể ở một đẳng cấp cao hơn gọi là
thần thông, hơn nữa còn là thần thông vô cùng lợi hại.

- Ngươi có hối hận không?

Sơn Thần thần bí nhếch miệng cười, giống như là châm chọc.

- Nếu ta hối hận, hiện tại ngươi đã nghe thấy có tiếng kiếm ngân vang.

- Ha ha... Rất khí phách, Bạch Nham ta đi khắp thiên địa, thiên hạ có

không ít kẻ phong lưu, nhưng hào khí như vậy lại chẳng được mấy người,
ha ha...

Sơn Thần tự xưng là Bạch Nham này đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to,

dáng vẻ nho tướng* ngẩng đầu xem thiên văn khi đi tuần tra ban đêm đã
chuyển sang thành mãnh tướng dốc bầu rượu, múa kiếm lớn, hát vang
cuồng dã.

(*Nho tướng: chỉ dạng tướng quân nho nhã, phong độ, nhìn có học vấn)

Dứt lời, y trả lại cuốn sách cho Trần Cảnh, nói:

- Tuy pháp thuật này huyền bí, nhưng không đủ để Bạch Nham ta thuận

miệng hủy lời hứa. Ta nói rồi, chỉ muốn xem một cái. Hiện giờ, ta còn hứng
thú xem ngươi làm sao để thoát khỏi trận thế thập diện vi sát (mười mặt
vây giết) này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.